Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Nói với..."..."

* Ngày 04/08/2008

Anh...nầy !
Đã lâu lắm rồi. Em cũng không nhớ là bao nhiêu thời gian đã trôi qua đời mình.
Lặng lẽ.
Âm thầm.
Những ngày...
Những tháng...
Cứ đi, đi mãi và không bao giờ quay lại.

Thời gian nhanh vùn vụt.
Thoáng chốc đã lại hết tháng.
Vèo cái đã lại hết năm.
Và ta cứ luôn hụt hẫng rồi thầm lặng nhìn theo với niềm tiếc nuối đến vô ngần.
Từ cái ngày mà em quyết định không chơi ảo nữa. Vậy là tự dưng...đùng cái - có được người anh.
Hì…

Thật là vui.
Từ nay thì em tha hồ được nhõng nhẽo bằng thích.
Hì...
Có sợ không ? Anh gì đó ơi !

Anh...nầy !
Có anh rồi, tự dưng em rất nhớ lại ngày xưa của mình.
Nhớ nhiều thứ lắm.
Nhớ nhất là anh Hai của em.

Anh biết không ?
Anh Hai lớn hơn em gần 10 tuổi.
Anh cưng em lắm.
Nhớ lúc em theo anh Hai ra ruộng để vớt cá lia thia...
Hì...
Em thì bé tẹo
Ruộng lại sình lầy.
Rốt cuộc thì không phải em đi theo anh Hai, mà là anh Hai...cõng...em theo.

Ừ ! Kỳ thật.
Ngày xưa - xa vời vợi mà sao hình như lúc nào ta cũng nhớ rõ mồn một như chỉ mới hôm qua.
Quả thật là lạ, phải không - anh gì đó ơi !?

Anh...nầy !
Dạo nầy, em cảm thấy vui.
Quả thật là em đang vui.

Vui vì em được sống với chính con người thật của mình: mơ mộng nhưng không bao giờ ảo vọng.
Em như trút bỏ được gánh nặng, không còn băn khoăn vì những điều vô vị đâu đâu nữa.


Thời gian qua đối với em thật trống trải.
Em chỉ biết nói chuyện với chính mình. Chỉ biết bỏ hết tâm tư, tình cảm vào thơ văn để mong quên đi những đau buồn mà em không thể nào quên được.
Đối với em mỗi ngày cũng chỉ như một ngày.
Em thầm lặng suy tư.
Em hụt hẫng, chán chường.
Và...em tuyệt vọng vì tất cả các ngả đường em đi đều là ngõ cụt.

Cũng chẳng biết tại sao em lại bi quan, yếm thế đến như vậy.
Cũng có nhiều người muốn làm bạn, muốn chia sẻ mọi điều, muốn an ủi, động viên...
Nhưng em như khép kín, hay thậm chí là đóng băng tâm hồn mình.

Hì...
Giờ thì khá thoải mái rồi. Vì đã có người chịu nghe em nói, có người nói em nghe và cả có người cho em...hành hạ nữa.

Hừ...sợ chưa hử ?
Nói vậy thôi !
TY hiền như cục đất ấy. Và...dễ thương như...con chó con mũm mĩm, đáng yêu đó mà.

Anh...nầy !
Em không hiểu những tháng ngày còn lại sẽ như thế nào.
Em chỉ có mỗi ước mơ mà với hoài không tới.
Nhiều khi thấy như trong tầm tay. Có khi lại như ở tận nơi nào xa lơ, xa lắc...
Hình như em không bao giờ bằng lòng với những gì mình đang có !...
Mà thật thì em nào có gì để bằng lòng chứ.

Hì...lại lẩn thẩn rồi !
Thôi ! Không nói nữa đâu.

Tú_Yên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét