Những ngày trung tuần tháng tư. Nếu có dịp đến Trà Vinh, chắc hẵn không ai là không cảm thấy háo hức trước không khí nhộn nhịp sắm sửa của đông đảo đồng bào Khmer. Đó chính là những ngày chuẩn bị để đón chào Lễ Tết Chôl Chnam Thmây.
Từ Thành phố Sài Gòn… Bỏ đi cái oi bức ngột ngạt tỏa ra từ mặt đường nhựa và những tòa nhà cao ngất ngưởng. Rời xa mùi xăng xe và khói bụi mịt mù... để xuôi về miền Tây trù phú với những cánh đồng lúa bạt ngàn, những vườn cây xanh mướt sai oằn hoa trái.
Có lẽ, từ ngàn xưa cho đến tận bây giờ: trong những thú giải trí thanh tao trên đời thì chúng ta phải nói đến Cầm - Kỳ - Thi - Họa.
Vĩnh Trà, đơn giản chỉ là một phụ nữ bình thường như trăm ngàn phụ nữ khác. Nhưng với vẻ ngoài bình dị chân chất thì ẩn chứa trong Cô là cả một ước mơ cháy bỏng: niềm đam mê Thơ_Văn.
Mấy mươi năm đã trôi qua. Cuộc sống chộn rộn và vất vả, nhưng lúc nào Cô cũng canh cánh nỗi lòng với nghiệp dĩ văn chương. Những khi thao thức khó ngủ trằn trọc giữa khuya, có lúc dù đang bận bịu tất bất với công việc mưu sinh hàng ngày...bất chợt một ý nghĩ thoáng qua, Cô lại chộp vội lấy quyển sổ nhỏ và cây bút bi lúc nào cũng để sẵn bên cạnh, hý hoáy ghi vội ghi vàng...
Lắm lúc Cô chợt bật cười vì sự ngớ ngẩn, mê đắm của mình: “mê gì không mê, lại mê thơ” 😍 - Không sao, chỉ là cái nợ thi nhân thôi mà. Cũng tao nhã lắm đó chứ. Cô lầm thầm rồi tự trấn an mình như thế.
Năm nào cũng thế. Cứ mỗi độ tháng bảy về, người người lại lũ lượt đến Chùa để cúng dường, để cầu an cho người sống và cầu siêu cho những người đã khuất. Vu Lan_Mùa báo hiếu. Là ngày mà tất cả mọi người dành trọn lòng mình cho riêng một người được trân quí nhất trên đời : Mẹ
Hôm nay là Lễ Vu Lan Tôi muốn được viết về người Mẹ đã khuất của tôi.