Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Nói chuyện...một mình !

* Đêm 01/10/2008

Một người.
Rồi lại một người
Ra đi bỏ cả nụ cười...vu vơ
Tôi còn chỉ mỗi vần thơ
Loanh quanh hư_thực để chờ ngày sang
Thơ rơi...
Và giấc mơ tan.


Thì ra, cuộc đời vẫn là thế.
Mình đã quá ảo vọng khi nghĩ rằng "sống chân thực tốt hơn là sống giả dối".
Cái bài học đáng giá mà mình có được: đó là sai lầm - hoàn toàn sai lầm - khi quyết định bước từ nơi mờ ảo ra giữa ánh sáng mặt trời !

Ha...
Thật là vui.
Vui ơi là vui.
Một phát hiện lý thú vô cùng: Khi ta quyết tâm biến ảo thành thực thì chân lý cuộc đời bị...triệt tiêu.

Vậy là lãng phí biết bao tâm huyết để cố gắng lý giải cho một điều quá ư bình thường - bình thường đến thành ra...tầm thường.
Đừng hão huyền nữa, tôi ơi ! Hãy tỉnh táo lại:
- Đời vẫn là...đời
- Thực vẫn là...thực
- Người vẫn mãi mãi là...người
- Và lời nói thế nhân thì cần phải...xem xét lại.

Hì...
Vui thật đó, vì từ nay mình sẽ không phải suy nghĩ nhiều nữa. Mình sẽ không phải mắc công để tin ai nữa.
Và chắc chắn rằng “Mình sẽ trở lại là...mình”

Ta về


Ta về - nói chuyện...một mình
Mặc cho thế thái nhân tình đổi thay
Ví dầu đá nát vàng phai
Thì đời vẫn thế...loay hoay - lại là...

Ta về - quên tháng năm qua
Quên luôn cả bóng chiều tà buồn tênh
Cuộc đời dẫu lắm chông chênh
Thì rồi vẫn thấy bồng bềnh niềm mơ

Ta về - ngơ ngẩn…ngẩn ngơ
Hình như bỏ rớt câu thơ bên đường
Trời cao buông sợi tơ vương
Để hoàng hôn tím luyến thương cuối ngày

Ta về - về với Ta đây
Với cơn mơ vẫn đong đầy như xưa.


Khỏe khoắn rồi.
Tỉnh táo rồi.
Hết buồn rồi.
Tiếp tục, mình sẽ đi nốt quãng đường còn lại trong thế giới ảo.
Refaire la vie.

Tú_Yên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét