Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Góc nhà

Cuối cùng rồi thì mọi việc cũng đâu vào đấy.
Những gì mình ấp ủ trong lòng từ bấy lâu, nay đã trở thành hiện thực.
Mình đã mang lại được niềm vui, sự bình yên, khung cảnh đề huề ấm áp cho cả gia đình Chị Khanh - người chị thân yêu duy nhất của mình trong cõi đời nầy.

Chị à !
Em yêu chị đến vô cùng. Chị có biết không ?

Những ngày chộn rộn rồi cũng qua đi.
Đám cưới Minh Trí (28-08-2011/29-07 Tân Mão) rốt lại cũng thật trọn vẹn và vui vẻ.
Cái thằng con trai của chị, mà lúc nào mình cũng có cái cảm giác là nó sẽ..."ế" đến già ấy - giờ thì đã "thành nhân chi mỹ" - có vợ_có một mái ấm để chăm bẳm đi về.
Hy vọng là nó sẽ bớt đi (hay bỏ hẵn) cái tính gần như không hề bận tâm bất cứ điều gì trên cõi thế gian nầy ngoài rượu và bản thân mình.
...

Những ngày qua
Nhìn sắc mặt tươi tỉnh của Chị và cảnh con cái chị thường xuyên tới lui, lại biết quan tâm đến mẹ nhiều hơn.
Mình cảm thấy rất vui.

Tú_Yên
(29-08-2011)

Nói chuyện một mình

* Đêm 03-12-2008

Không bao lâu thì lại đến Tết nữa rồi.
Thêm một năm mới sắp bắt đầu.
Cũng có nghĩa là đời mình ngắn đi một chút và nỗi muộn phiền trong lòng lại trĩu nặng hơn lên.
...

Mơ mộng làm gì.
Lý tưởng mà chi.
Bao nhiêu công sức, tâm huyết trôi sông, bỏ biển.
Chỉ còn để lại cho mình toàn buồn và buồn !

Không thơ thẩn
Không mộng mơ
Không vương con chữ
Không chờ gió mây
Hoài mong xây mãi chẳng đầy
Ước ao vời vợi cứ ngầy ngật - rơi

Thơ là tôi_rớt giữa đời
Âm ba khắc khoải bên trời buồn thiu
Ơi nầy !
Thơ yểu
Thơ yêu
Chưa chi sao đã liêu xiêu mất rồi !

Thơ là Thơ
Tôi là Tôi
Phải chăng hai_một thành đôi song hành ?
Vậy thì thôi.
Cất để dành
Cứ xem như thoáng mong manh riêng mình.


Mình nhất định rồi: sẽ sống thật với những gì hiện hữu chung quanh, sẽ nhìn những cái đang xảy ra bằng cặp mắt vô hồn, lạnh lùng, và sẽ bước đi mà không bao giờ tính đường...quay lại.
Nhất định vậy.

Tú_Yên

Nói với...

* Đêm 23/11/2008

Có những nỗi lòng không nơi giải tỏa, sẽ mãi nằm yên trong một góc khuất nào đó của tâm hồn - Và nó cứ luôn khiến ta phải trăn trở, băn khoăn.
Đau khổ.
Ray rức.
Vật vã.
Bất an.
Cho ta cảm giác cô đơn ngay chính giữa những người thân yêu đang hiện diện chung quanh.

Một nỗi lòng nặng nề mà mình đã nếm trải chẳng biết đến bao nhiêu lần trong quãng đời đầy những lo toan, tất bật...
Trong một xã hội, tuy lúc nào quanh mình cũng như đầy những bạn bè. Vậy mà khi cần để tâm sự - thì ngoảnh lại chẳng thấy được một ai !

Có phải vì ta tự tách biệt mình ra khỏi vòng quay của những thứ mà mọi người gọi là tình thâm không ?
Cũng không hẵn là vậy.
Chẳng qua ta không đủ tự tin để có thể nghĩ rằng "cuộc đời cũng còn có được những người thực sự cảm thông và biết chia sẻ"
Mình đã nghĩ thế đấy !
Để rồi lúc nào cũng muốn "ẩn mình sau một lăng kính đầy màu sắc".
Chính nhờ vào những vầng sáng lung linh, huyền hoặc ấy mà ngõ hầu che khuất mình đi. Chẳng muốn ai nhìn thấy những ngóc ngách của một tâm hồn đầy sóng to, gió dữ.

Biết một người bạn đã khó
Tìm được một người bạn tốt lại càng khó hơn.
Và "có được người thật sự hiểu mình - chỉ như chuyện...mò kim đáy bể"

Nào ai biết được: Sau những nụ cười là giọt nước mắt âm thầm. Sau những niềm vui là nỗi buồn vây kín.
Vui nhiều - buồn nhiều !
Cuộc đời muôn hình vạn trạng và ta chỉ còn cách là tạo một vỏ bọc để ẩn sâu vào đó, giấu kín nỗi niềm.

Ngày lại ngày qua, ta cứ sống như thế và tự giằn vật mình như thế.
Khép kín.
Vì ta cảm thấy hụt hẫng và cô đơn đến vô cùng mà chẳng biết phải thoát ra bằng cách nào, thổ lộ với ai !

Có những tình cảm sâu lắng, trân quí đến vô cùng mà mình lúc nào cũng nhớ, lúc nào cũng nghĩ đến...
Vậy sao mãi mãi không bao giờ ta nhắc nhở hay bộc bạch với bất kỳ ai ?!

Mình nhớ !
Nhớ đủ thứ.
Nhớ hết thảy những người thân yêu.
Vậy mà gần như trong tất cả các bài viết của mình - mình không hề nhắc đến.
Không hề nhắc đến.

Có phải đó là những gì mà mình..."không muốn chia sẻ cùng ai" ?!

Tú_Yên

Nói chuyện một mình

* Ngày 01/11/2008

Trong cuộc đời, giữa nếp sống bộn bề đầy dẫy những đua chen, bất công và ganh tỵ...
Tôi đã phải thất vọng nhiều về một điều mà Tôi luôn hy vọng.

Có lẽ cũng chính vì thế mà những cảm nhận về tình người trong tâm hồn như cũng chai sạn, thoái hóa dần đi.
Nhưng đôi khi nghĩ lại: chẳng lý nào tạo hóa lại bất công với mình nhiều đến vậy ?
Dù gì cũng phải có một chút gì đó, để có thể bám víu vào mà cố sống cho trọn kiếp con người.
Dù gì cũng phải có một điểm tựa để đứng cho thật vững vàng và bước mãi trên những con đường đầy dẫy chông gai mà ta không được quyền quỵ xuống dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đúng không ?

Thời gian cứ trôi...trôi mãi.
Cuộc đời cứ ngắn dần đi.
Cái gì cũng có thể phôi pha theo năm tháng.
Nhưng sự chân thành thì sẽ mãi trường tồn và bền vững đến muôn đời.
Phải thế không ?

Thì cứ hy vọng là vậy đi để mà có thể sống tiếp chứ.

Tú_Yên

Nói chuyện...một mình

* Ngày 25/10/2008

Mơ ước ngày xưa vỡ nát rồi
Bây giờ còn lại mỗi tôi thôi
Vần thơ bảng lảng điều quên_nhớ
Câu_chữ hiu buồn
...rơi - lại rơi.

Chằng biết làm sao để khỏi sầu
Tháng ngày cứ mãi vội trôi mau
Tôi ơi !
Nước mắt nào vơi được...
Thì khóc làm gì ?
Đau - vẫn đau !?

Khép lại tình thân.
Khép lại đời
Khép vần thơ mộng đã hoài rơi
Khép trang nhật ký nhiều trăn trở
Khép cả khoảng trời riêng
Tôi ơi !


Cho mình một chút vẩn vơ
Cho đời rơi những vần thơ lạc loài
Cho thời gian tựa mây bay
Cho ta trôi giữa tháng ngày buồn tênh

Cho mình biết cách lãng quên
Không thèm nhớ cả tuổi_tên ngày nào
Cố quên.
Dễ thật hay sao ?



 Cho dù thế nào đi nữa, mình vẫn phải luôn tự nhắc nhở mình rằng: Hãy cố quên đi.
Hãy cố quên đi.
Quên đi - để...cười.

Tú_Yên

Nói chuyện...một mình !

* Đêm 01/10/2008

Một người.
Rồi lại một người
Ra đi bỏ cả nụ cười...vu vơ
Tôi còn chỉ mỗi vần thơ
Loanh quanh hư_thực để chờ ngày sang
Thơ rơi...
Và giấc mơ tan.


Thì ra, cuộc đời vẫn là thế.
Mình đã quá ảo vọng khi nghĩ rằng "sống chân thực tốt hơn là sống giả dối".
Cái bài học đáng giá mà mình có được: đó là sai lầm - hoàn toàn sai lầm - khi quyết định bước từ nơi mờ ảo ra giữa ánh sáng mặt trời !

Ha...
Thật là vui.
Vui ơi là vui.
Một phát hiện lý thú vô cùng: Khi ta quyết tâm biến ảo thành thực thì chân lý cuộc đời bị...triệt tiêu.

Vậy là lãng phí biết bao tâm huyết để cố gắng lý giải cho một điều quá ư bình thường - bình thường đến thành ra...tầm thường.
Đừng hão huyền nữa, tôi ơi ! Hãy tỉnh táo lại:
- Đời vẫn là...đời
- Thực vẫn là...thực
- Người vẫn mãi mãi là...người
- Và lời nói thế nhân thì cần phải...xem xét lại.

Hì...
Vui thật đó, vì từ nay mình sẽ không phải suy nghĩ nhiều nữa. Mình sẽ không phải mắc công để tin ai nữa.
Và chắc chắn rằng “Mình sẽ trở lại là...mình”

Ta về


Ta về - nói chuyện...một mình
Mặc cho thế thái nhân tình đổi thay
Ví dầu đá nát vàng phai
Thì đời vẫn thế...loay hoay - lại là...

Ta về - quên tháng năm qua
Quên luôn cả bóng chiều tà buồn tênh
Cuộc đời dẫu lắm chông chênh
Thì rồi vẫn thấy bồng bềnh niềm mơ

Ta về - ngơ ngẩn…ngẩn ngơ
Hình như bỏ rớt câu thơ bên đường
Trời cao buông sợi tơ vương
Để hoàng hôn tím luyến thương cuối ngày

Ta về - về với Ta đây
Với cơn mơ vẫn đong đầy như xưa.


Khỏe khoắn rồi.
Tỉnh táo rồi.
Hết buồn rồi.
Tiếp tục, mình sẽ đi nốt quãng đường còn lại trong thế giới ảo.
Refaire la vie.

Tú_Yên

Nhớ...gì đâu !

* Chiều 21/09/2008

Những ngày đã qua.
Chiều nào cũng vậy, mình lại thơ thẩn trên con đường trước nhà.
Happy nằm thật bình yên trên đôi bàn tay mình.
Tất cả các cơ bắp như giãn ra. Cả thân mình mềm nhũn...đầu ngã xuống
...im lặng
...im lặng đến lạ lùng.

Những lúc như thế, mình cảm nhận được: Hình như nó không nghĩ gì...không lo lắng gì...không một cử động nhỏ. Nó đang tận hưởng hạnh phúc - sự an lành và tình thương - từ cái người mà nó quyến luyến và hết lòng tin tưởng.
Và mình...
Những tiếng cười se sẽ...thật vô tư...thật sảng khoái.
Mình cũng đang tận hưởng sự an lành từ cơ thể ấm áp và mềm oặt của Happy.
Mình nói nho nhỏ với nó thật nhiều điều: từ những ý nghĩ lạ lẫm trong đầu đến cả những câu trêu đùa...
Hình như đối với mình - Happy không hẵn là một con chó.

Không thể nào biết được những phút giây như thế đối với mình có giá trị như thế nào.
Sẽ không bao giờ, sẽ chẳng có một ai có thể hiểu được sự bình yên đến tuyệt vời khi mình ôm Happy trong tay.
Tại sao mình yêu Happy đến thế không biết ?
...

Ngày hôm nay...
Mình nhớ Happy...nhớ đến không còn gì có thể hơn được.

Mơ hồ...
...Nó đang ngồi im lặngtrước cửa để nhìn con đường ngoài ngõ...
Bỗng chợt như giật mình, nó chồm dậy...chạy đi...rồi loanh quanh ngơ ngác kiếm tìm...
Bộ lông trắng toát với những đốm vá đen tuyền...như con thoi...chạy qua..rồi chạy lại...chạy ra sau...rồi lại vòng ra trước…
...Thật là vui...thật là thoải mái khi nhìn đôi mắt tròn xoe dáo dác... láo liêng...
Hai con mắt giả màu vàng như sáng lên...
Cái vạch trắng chạy dài từ sống mũi rồi khoanh tròn giữa trán...
Mình vẫn thường âu yếm gọi nó "Happy 5 mắt" đó mà.
...

Vậy mà...
Bây giờ tất cả đã là quá khứ.
Và mình chỉ còn có thể thấy được Happy qua hồi ức mà thôi !
Buồn !!

Ngày mai và những ngày mai nữa...
Mình chẳng còn muốn nghĩ gì !

Tú_Yên

Nói chuyện...một mình !

* Ngày 08/09/08

Nhớ Happy quá !
Mình thật sự cảm thấy nhớ Happy vô cùng.
Con chó nhỏ đáng yêu xinh xắn lúc nào cũng quấn quýt bên mình chẳng chút rời xa.
Là niềm an ủi, là chổ tựa nương để mình bộc bạch những gì sâu kín nhất.

Vậy mà...
Giờ thì không bao giờ còn được trông thấy nó nữa.
Tại sao tất cả những gì mình yêu quí nhất đều lần lượt bỏ mình mà đi vậy chứ ?
Sẽ chẳng còn những bực dọc vu vơ, những tiếng cười vô tư thoải mái.
Sẽ chẳng còn những lúc vui đùa thật trẻ con mà mình gần như mở hết cánh cửa cõi lòng...
Những lúc mà tâm hồn mình như quên hết những gian truân, vất vả bao năm.
Sẽ không còn gì...không còn gì...tất cả !

Happy à !
Tao nhớ mầy lắm.
Nhớ đến không còn chổ nào để có thể nhớ thêm.
...

Đã mấy hôm rồi, lòng mình thật trống trải, gần như chẳng làm hay nghĩ được chuyện gì ra hồn.
Mình chán đến nỗi như muốn bỏ hẵn cái hoài bảo một đời mà mình luôn nâng niu, ấp ủ.
Cái ước mơ - có khi gần như gang tấc, như đã nắm được trong tay - mà có khi lại xa vời vợi như ở tận cõi mịt mù nào mà mình với hoài không bao giờ tới.

Cuộc đời.
Có phải là một bãi chiến trường khắc nghiệt, mà mình thì cứ luôn bị quay tròn trong cái hố thẳm đen ngòm không tìm thấy nẻo nào ra ?
Hay mình mãi là một con vụ - cứ phải xoay tít mù trong đầy dẫy những phong ba, bão táp !?
Mình chán !
Chán đến tận cùng.

Những thân tình hư ảo, có khi tưởng đã thành sự thật, bỗng chốc lại thấy như ở tận đâu đâu chẳng hề hiện hữu giữa cuộc đời.
Tất cả thật mơ hồ, thật mong manh, giống như bọt xà phòng, như cái bong bóng chập chờn lúc nào cũng chực chờ tan vỡ.

Đừng hy vọng gì...vào bất cứ gì...
- Tôi ơi !

Cuộc đời như quả bóng
Lơ lửng giữa trời xanh
Tất cả đều mong manh
Như sẵn sàng tan vỡ.

Đời ta lắm trăn trở
Vui ít
Buồn lại nhiều.
Làm gì có tin yêu
Trong nhân sinh phiền lụy

Hình như là thế ấy...
Mơ ước rơi - rồi rơi...
...

Ước gì Tôi chẳng là Tôi
Nhân gian chỉ những buồn ơi là buồn
.

* Nhớ Happy quá.

Tú_Yên

Nói với...Anh tôi

* Viết cho anh tôi_Liễu Du Công

Anh Hai à !
Không hiểu sao bỗng dưng mấy hôm nay em buồn thật là buồn !?

Hình như có một điều gì đó làm em bâng khuâng, làm em bồn chồn lo lắng thì phải.
Em thật sự không hiểu những ngày sắp tới rồi em sẽ ra sao.
Cứ mỗi lần nghĩ đến điều ấy, em lại thấy bất an trong lòng.

Nói với..."..."

* Ngày 04/08/2008

Anh...nầy !
Đã lâu lắm rồi. Em cũng không nhớ là bao nhiêu thời gian đã trôi qua đời mình.
Lặng lẽ.
Âm thầm.
Những ngày...
Những tháng...
Cứ đi, đi mãi và không bao giờ quay lại.

Thời gian nhanh vùn vụt.
Thoáng chốc đã lại hết tháng.
Vèo cái đã lại hết năm.
Và ta cứ luôn hụt hẫng rồi thầm lặng nhìn theo với niềm tiếc nuối đến vô ngần.
Từ cái ngày mà em quyết định không chơi ảo nữa. Vậy là tự dưng...đùng cái - có được người anh.
Hì…

Thật là vui.
Từ nay thì em tha hồ được nhõng nhẽo bằng thích.
Hì...
Có sợ không ? Anh gì đó ơi !

Anh...nầy !
Có anh rồi, tự dưng em rất nhớ lại ngày xưa của mình.
Nhớ nhiều thứ lắm.
Nhớ nhất là anh Hai của em.

Anh biết không ?
Anh Hai lớn hơn em gần 10 tuổi.
Anh cưng em lắm.
Nhớ lúc em theo anh Hai ra ruộng để vớt cá lia thia...
Hì...
Em thì bé tẹo
Ruộng lại sình lầy.
Rốt cuộc thì không phải em đi theo anh Hai, mà là anh Hai...cõng...em theo.

Ừ ! Kỳ thật.
Ngày xưa - xa vời vợi mà sao hình như lúc nào ta cũng nhớ rõ mồn một như chỉ mới hôm qua.
Quả thật là lạ, phải không - anh gì đó ơi !?

Anh...nầy !
Dạo nầy, em cảm thấy vui.
Quả thật là em đang vui.

Vui vì em được sống với chính con người thật của mình: mơ mộng nhưng không bao giờ ảo vọng.
Em như trút bỏ được gánh nặng, không còn băn khoăn vì những điều vô vị đâu đâu nữa.


Thời gian qua đối với em thật trống trải.
Em chỉ biết nói chuyện với chính mình. Chỉ biết bỏ hết tâm tư, tình cảm vào thơ văn để mong quên đi những đau buồn mà em không thể nào quên được.
Đối với em mỗi ngày cũng chỉ như một ngày.
Em thầm lặng suy tư.
Em hụt hẫng, chán chường.
Và...em tuyệt vọng vì tất cả các ngả đường em đi đều là ngõ cụt.

Cũng chẳng biết tại sao em lại bi quan, yếm thế đến như vậy.
Cũng có nhiều người muốn làm bạn, muốn chia sẻ mọi điều, muốn an ủi, động viên...
Nhưng em như khép kín, hay thậm chí là đóng băng tâm hồn mình.

Hì...
Giờ thì khá thoải mái rồi. Vì đã có người chịu nghe em nói, có người nói em nghe và cả có người cho em...hành hạ nữa.

Hừ...sợ chưa hử ?
Nói vậy thôi !
TY hiền như cục đất ấy. Và...dễ thương như...con chó con mũm mĩm, đáng yêu đó mà.

Anh...nầy !
Em không hiểu những tháng ngày còn lại sẽ như thế nào.
Em chỉ có mỗi ước mơ mà với hoài không tới.
Nhiều khi thấy như trong tầm tay. Có khi lại như ở tận nơi nào xa lơ, xa lắc...
Hình như em không bao giờ bằng lòng với những gì mình đang có !...
Mà thật thì em nào có gì để bằng lòng chứ.

Hì...lại lẩn thẩn rồi !
Thôi ! Không nói nữa đâu.

Tú_Yên