Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

Chiều muộn

Chiều muộn rồi
Nhưng em chằng về đâu
Khi bến nước vẫn xanh màu lá cỏ
Anh có biết những mịt mù xa đó
Mãi muôn đời trong ký ức ngày xưa.

Chiều muộn rồi
Lặng lẽ những cơn mưa
Cho chiếc lá rũ buồn dường sống dậy
Dẫu trăm năm
Hay nghìn năm
…là mấy ?
Vẫn vậy mà
Có phải thế hay không ?

Lá hoài rơi
Và nước cứ xuôi dòng
Cho thương nhớ vẫn bềnh bồng theo sóng

Em nhớ lắm
Nhớ ngày xưa...
Nhớ lắm !
Biết tìm đâu những êm ấm đã mù khơi

Chiều muộn rồi
Chắc em phải về thôi
Mà lại thấy như tiếc mùa
...nhanh quá !

Con đường cũ sao vừa quen...vừa lạ...
Em hoài mơ giấc mộng của ngày nào.

Chiều muộn màng
Anh - chẳng đợi em sao ?

Tú_Yên

(02-10-2008)

Nguyên vẹn bến đời

Trời Maxcova
Nghìn trùng
…Thăm thẳm
Tôi không một lần đến thăm xứ sở Mark_Lenin.

Quê hương Tôi
Đồng lúa xanh ngan ngát khắp mọi miền
Hồng hà
Cửu Long
Có gần lắm không dòng Vonga xa tít tắp ?

Ký ức buồn !
Tiếng sáo diều như sa xuống thấp
Thấp đến gần chạm đất để rồi
rơi…
Vẫn tự nhủ thầm: đừng mơ nữa - Tôi ơi !
Ngày xưa ấy,
tuổi thơ rời rã...
Nhớ !

Tôi cũng chưa từng dừng chân, dù có thể là bỡ ngỡ...
Hà Nội trời chiều
Bên Hồ Tây
Ngồi thẩn thờ và hờ hững đếm lá mùa Thu

Lất phất mưa bay
Đất Hà thành trầm lặng thế đấy ư ?
Để chợt thấy...
Miền Nam quê Tôi bình yên như cỏ.
Đồng lúa mênh mông
Điệu hò ơ...quyện hòa theo gió
Thấm vào lòng người
Vào cả góc hồn riêng.

Chiều !
Maxcova
Rừng Bạch Dương vắng lặng thoáng chao nghiêng
Chắc chẳng thể nào êm đềm hơn rặng Phi Lao trời Việt.

Cả khúc Huyền Cầm thuở nào tha thiết
Có một người vẫn lặng thầm dạo mãi tháng ngày qua

Trà Vinh quê Tôi
Không nguy nga
Lộng lẫy
Và tráng lệ như Thành phố Maxcova
Mà sao lại ngất ngây, chan hòa nghìn thuở

Ngủ yên nhé !
Ngày xưa ơi !
Tôi luôn thầm nhắc nhở...
Một trời thương
Một trời nhớ - đất quê mình

Áo trắng ngày nào phơi phới giữa bình minh
Cho con đò cũ bên sông
Cứ mãi chờ mong và nhớ thương hoài câu hò hẹn.

Ngủ ngoan nhé !
Tôi ơi !
Một bến đời nguyên vẹn
Ruộng bạt ngàn xa
Khói lam chiều...
Có con Nghé nhỏ - gọi đàn.

Tú_Yên

(01-10-2008)

Nhành Lan tím

Cám ơn nhành Lan tím
Người gởi tặng cho tôi
Là màu hoa dang dở
Hay những gì chia phôi ?

Xin một lời tạ lỗi
Khi ngày xưa vô tình
Giờ thì tôi đã hiểu
Cho mối tình lặng thinh.

Tú_Yên

(30-09-2008)

Dốc nhỏ ngày xưa

Dốc nhỏ ngày xưa
Con đường quen hai đứa
Kẻ trước_người sau
luôn lần lựa đợi chờ
Anh rụt rè...
ngơ ngẩn lại ngẩn ngơ
Em e thẹn - vờ nghiêng che vành nón

Dốc nhỏ ngày xưa
Cũng chẳng là đưa đón
Chẳng hẹn hò
Mà sao lạ thành quen ?
Đường em đi
Nếu anh vắng - buôn tênh !
Em không đến
Anh lại hờn con phố.
...

Cả cuộc đời chỉ như bài toán đố
Để con đường giờ hoang vắng, quạnh hiu
Anh bơ vơ thơ thẩn giữa trời chiều
Lòng thầm hỏi: Dấu yêu sao không lại ?

Ừ ! Thì nhé
Những tin yêu vẫn mãi...
Dẫu nghìn năm mà còn đó không nhòa
Anh rã rời theo con dốc quanh co
Rưng rức nhớ những ngày...
Không hẹn ước.

Tú_Yên

(30-09-2008)

Chờ trăng mọc

Đêm nay chờ trăng mọc
Dõi mắt trông xa tìm…
Con đom đóm lấp loáng
Lượn lờ trong màn đêm

Đêm nay chờ trăng mọc
Bên Dạ lý ngát hương
Tìm hoài mà không thấy
Đâu – bóng hình người thương ?

Tú_Yên
(26-09-2008)

Ai gọi đó ?

Ai gọi đó ?
Anh à !
Là tiếng gió...
Thổi qua thềm cho lá rụng lao xao
Đường ngàn xa, em vẫn bước chân mau
Để kịp đến nơi chúng mình đã hẹn.

Ai gọi đó ?
Lời thì thầm len lén
Nhẹ nhàng thôi
Gửi theo gió trao người
Tiếng tự tình như ngọn sóng chơi vơi
Rào rạt vỗ để mơn man bờ cát.

Ai gọi đó ?
Anh à !
Là tiếng hát
Của người xa
Gửi đến một người xa
Dẫu cuộc đời là nốt nhạc chẳng thăng hoa
Mà sao vẫn luôn êm đềm đến vậy.

Ai gọi đó ?
Có khi nào anh thấy...
Một bình minh nuối tiếc một hoàng hôn ?
Nghìn trùng xa
Xa khuất nửa mảnh hồn.
Hoài vương vấn những niềm thương phố nhỏ.

Ai gọi đó ?
Chỉ mong manh
...là gió
Là hoa rơi nhè nhẹ rớt bên thềm
Là hững hờ...nhạt nhẽo của bóng đêm 
Là sương mỏng
Sao trĩu mềm lá cỏ ?

Ai gọi đó ?
Tiếng ai người - gọi đó
Hay mơ hồ...âm vọng của hư vô !?

Tú_Yên

(26-09-2008)

Anh bây giờ...

Có một người đã cho Tôi xem một bài thơ của riêng mình - rất riêng của mình.
Những dòng thơ đượm buồn với niềm tiếc nhớ âm thầm
cùng nỗi lòng sầu vương, khắc khoải...

Là những gì mà anh hồi ức lại…
Những mơ hoài về một kỷ niệm mịt mờ của thuở nào đã xa
- Xa thật là xa.

Từng giờ...từng khắc...rồi cũng trôi qua
Năm tháng...trôi qua...
...Để chỉ mỗi câu thơ cuối cùng đọng lại

Anh...
bây giờ...
còn lại...một mình thôi !


Có một chút gì như man mác...như u hoài...và như cả niềm tiếc nuối khôn nguôi.



Anh bây giờ...

Anh bây giờ...
Còn lại...một mình thôi
Trời thương cũ đã xa rời biền biệt
Cả ước mơ
Cả tâm tình tha thiết
Gửi về người mù khuất tận chân mây

Anh bây giờ...
Còn lại mỗi...anh đây
Cùng giấc mộng đong đầy theo năm tháng

Em đâu rồi ?
Mịt mờ...
xa
xa lắm.
Để mùa Đông nhuộm buốt những hoàng hôn.

Anh bây giờ
Mệt mỏi những bước chân
Và rệu rã
Cả tâm hồn - đơn độc.

Em đâu rồi ?
Trời mưa buồn…(như khóc)
Ướt đời anh
Ướt cả những vần thơ.

Em đâu rồi ?
Để anh mãi bơ vơ
Khi ngoảnh lại
Chỉ thẩn thờ cùng bóng

Anh bây giờ
Là ngày dài mong ngóng...
Là đêm chờ...
Quạnh vắng nỗi cô liêu
...

Hoàng hôn tím bóng trời chiều
Đời dần rơi...để buồn nhiều - nhiều thêm.

Tú_Yên

(25-09-2008)


Lặng thầm
Nhè nhẹ bước chân
Anh loanh quanh phố bao lần - Anh ơi !?
Ngày trôi
Ngày cứ mãi trôi...
Cuộc đời là thế
Thế thôi - thôi đành !

Mong manh những sợi tơ mành
Anh đem dệt lại để dành riêng nhau
Rồi mưa
Mưa lại...mưa mau
Vu vơ đôi chút sắc màu - trần gian.

Mênh mang
Tiếng nhạc mênh mang...
Trang thơ để lại...mùa sang - mất rồi !

Chờ anh với

* Viết thay...

Em hư ảo
Mong manh dường sương mỏng
Trông thật gần mà lại biệt mù khơi
Anh rượt đuổi
...hụt hơi
trong vô vọng
Đừng đi mà
Chờ anh với...
Em ơi !

Em đứng đó
Sao xa vời đến vậy ?
Cả trời thương
Cả trời nhớ
...về đâu ?
Nỗi tiếc nuối cứ chất chồng thêm mãi
Em đi rồi
Còn gì để cho nhau ?

Dấu yêu ơi !
Đừng rời xa anh nữa
Cho bình yên, ấm áp những vần thơ
Cho trầm_bổng âm vang làn điệu cũ
Về bên anh
Anh luôn mãi đợi chờ.
...

Sương loang nhẹ
Em mơ hồ...trôi nhẹ
Anh chập chờn
Mây bảng lảng...
Chơi vơi...
Là khao khát
Là ngóng trông vô vọng

Niềm mơ hoài
Chờ anh với...
Em ơi !

Tú_Yên

(17-09-2008)

Chiều

Chiều nghiêng xuống nửa mảnh đời
Mây trôi lơ lửng giữa trời buồn tênh
Không gian quạnh vắng mông mênh
Nắng rơi theo bóng...
Chiều chênh vênh - chiều.

Tú_Yên

(16-09-2008)

Quê nhà

Sương loang nhẹ cho Tầm Xuân xanh biếc
Mừng Giêng_Hai - Cà kết nụ đơm hoa
Em nhẹ bước trên con đường quê vắng
Khói chiều loang  bảng lảng…mái hiên nhà.

Tú_Yên

(16-09-2008)

Trôi mau...

 Em đi vớt hạt nắng vàng
Đem về gói giọt mưa ngang lưng trời.

...

Em hỏi rằng "Anh muốn về không" ?
Mưa có ngừng rơi để nắng hồng
Hay bao chiếc lá bay ngoài cửa
Quyện lấy nỗi buồn
...mong - đợi mong ?

Em hỏi rằng "Anh có về không" ?
Hiu hắt vầng trăng rải xuống đồng
Mây tím giăng ngang trời thu nhớ
Mơ hồ
Bảng lảng nẻo mênh mông

Chẳng thể nào...
Ta lại có nhau
Cuộc đời chỉ tựa giấc chiêm bao
Mong manh trôi tuột theo ngày tháng
Ta phải làm sao
Giữ thế nào ?
...

Chắc cũng chỉ là mơ ước thôi
Bâng khuâng mưa rớt ở bên trời
Chắt chiu một chút tình muôn thuở
Con nước vô tình nên cuốn trôi.
...

Thì thôi ta xếp vần thơ mộng
Rải xuống trần gian một chút sầu
Cho lá xanh thêm màu nhung nhớ
Cho ước mơ đời...trôi - trôi mau.

Tú_Yên

(16-09-2008)

Đời tôi

Đời tôi như giọt mưa Ngâu
Tí ta…tí tách - thấm sâu lòng người
Cho tôi xin lấy nụ cười
Để đem tặng áng mây trời vấn vương

Đời tôi như những giọt sương
Long lanh là thế nhưng thường tan mau
Nào ai biết được lòng nhau
Chỉ là một chút mộng đầu buồn thương

Thì thôi - ngăn cách đôi phương
Làm sao nắm được giọt sương tan rồi.

Thì thôi !
Thôi nhé…
Thì thôi !
Hai người mỗi kẻ…một nơi - lạnh lùng.

Tú_Yên

(16-09-2008)

Đã quên ?

Đã quên.
Có thật hay không ?
Quên vầng trăng rải xuống đồng ruộng xa
Quên mây theo gió la đà
Quên luôn chiếc lá vừa sa bên thềm

Đã quên
Những tiếng ru êm ?
Đong đưa, cành trúc êm đềm nhẹ lay
Quên bàn tay níu bàn tay
Quên mùa nắng gọi mưa quay trở về

Đã quên.
Một sáng chân đê
Nghiêng nghiêng vành nón - ai mê mãi nhìn
Quên con phố nhỏ quê mình
Quên luôn đi cả chút tình - vu vơ.

Tú_Yên

(16-09-2008)
 

Nơi dòng sông đi qua

Nơi dòng sông đi qua
Thăm thẳm bờ xa bên bồi, bên lở
Nước chảy xuôi để hiền hòa muôn thuở
Hay trở mình để dở chứng hung hăng ?

Sông Hậu_sông Tiền
...là bạn
Có phải chăng ?
Cùng rẽ nhánh ôm quê mà trìu mến
Thuyền trôi xuôi rồi vội vàng đổ bến
Để đêm tự tình cùng trăng sáng
Hò ơ...

Con cá thòi lòi giương đôi mắt ngẩn ngơ
Bóng dừa nước sao êm đềm đến vậy ?
Bầu trời cao và trong xanh biết mấy
Một bờ quê ôm mấy mối tình quê ?

Tôi như con Chìa vôi vội vả trở về...
Chiếc tổ nhỏ bộn bề mà yên ấm

Mêng mông...
Mênh mông...
Trời xanh - xanh thăm thẳm
Một bờ quê ôm mấy mối tình quê ?

Tú_Yên

(15-09-2008)

Quên !

Quên chi ?
Quên cả thời gian
Quên con đường cũ bạt ngàn gió đưa
Quên luôn trời nắng - trời mưa
Quên chi ?
Quên mãi như chưa - bao giờ...

Quên thời mơ mộng cùng thơ
Quên người tựa cửa để chờ...Sao rơi.

Quên mình !
Mình có quên tôi ?

Quên chi
Quên cả cuộc đời
Được không ?

Tú_Yên

(15-09-2008)

Buồn !

Hôm nay buồn quá đổi
Chẳng biết làm sao đây ?
Ngày - rồi lại qua ngày
Buồn !
Lại thêm buồn nữa.

Tú_Yên

(14-09-2008)

Đa mang

Đa mang - Ta giữ một mình
Phải chăng là tiếng tự tình hư không ?

Trúc Đào phơ phất gió đông
Giọt sầu rơi rụng giữa dòng thời gian.

Mùa sang
Én liệng - mùa sang
Lá vàng rồi lại lá vàng - bay qua...

Đa mang - Ta giữ mình ta
Tiêu sầu trỗi nhịp quyện hòa đàn ngân
...

Hỏi rằng...
Ai ?
...Kẻ tri âm ?

Tú_Yên

(14-09-2008)
 

Bên đời...

Đàn ngân
Thánh thót bên đời
Phải chăng có cả bóng người - đa mang ?

Trúc Đào...xao xác
Mùa sang
Hoa lay theo chiếc lá vàng nhẹ rơi

Tiêu sầu
Thoảng tiếng chơi vơi
Như thầm nhắn nhủ người ơi...
Xa rồi !

Đàn_Tiêu_đôi bạn mù khơi
Cùng nhau thêu dệt cho đời gấm_hoa ?
...

Tiêu buồn
Theo gió bay xa
Đàn buông lơi nhịp ngân nga - giọt sầu !

Tú_Yên

(13-09-2008)

Mùa Thu

Mùa thu
Nghe gió thầm thì
Hình như là cánh chim di xa rồi
Chiều nghiêng
Chiếc lá nhẹ rơi
Chỉ như tâm sự của người vu vơ

Ngẩn ngơ dăm chữ cùng thơ
Loanh quanh với chút thẩn thờ...
Thế thôi !

Thu buồn !
Buồn mãi bên đời
Ta về níu lấy một trời - vàng thu

Trần gian lắm nỗi thưc_hư
Hương xưa hoa cúc bây chừ còn đâu ?

Trời buồn !
Trời đổ mưa Ngâu
Ta buồn ?
Chẳng biết vì đâu lại buồn.

Tú_Yên
(11-09-2008)

Cuộc đời

Cuộc đời như quả bóng
Bay lên khoảng trời xanh
Sợi chỉ thì mong manh
Nên bóng kia dễ vỡ

Đời ta lắm trăn trở
Vui ít.
Buồn lại nhiều.
Làm gì có tin yêu
Trong nhân sinh phiền lụy

Hình như…là thế ấy
Rồi lo lắng cả đời.

Tú_Yên

(10-09-2008)

Buồn ơi !

Buồn ơi !
Thôi nhé - chào mi
Tháng năm rồi sẽ còn gì cho ta ?
Bút kia gọt_giũa...chỉ là...
Viết dăm câu chữ để mà lãng quên

Buồn như con sóng chông chênh
Ì ầm, lên thác xuống ghềnh - chi đây ?

Bao giờ trăng lẫn vào mây ?
Cho cơn gió bão giăng đầy trời xa

Mịt mù
Một giấc mơ qua
Và bao mơ ước nhạt nhòa rơi...rơi…
Chỉ là…một chút - thế thôi
Mà như cánh nhạn cuối trời bặt tin.
...

Ghép đôi câu_chữ cho mình
Thả trôi đi những u tình...
Buồn ơi !

Tú_Yên

(10-09-2008)

Giá như…

Giá như…
Đừng có giá như
Ta không ôm nỗi sầu tư riêng mình
Trăng hoài lặng lẽ làm thinh
Mây thì lãng đãng - thình lình…mưa rơi.

Tú_Yên

(04-09-2008)


Cũng có thể...

Tri âm !
Ta mãi đi tìm như lần vào từng trang truyện Cổ
Hanh hao...
Dư thừa...
Tháng năm muôn đời cứ luôn trầm tích...
Để bất chợt một ngày niềm vui_buồn thoáng chốc hóa thành mây

Tri âm !
Là mơ ước đong đầy...để mây_gió quyện hòa thành cơn mưa tháng tám
Rồi nắng bừng lên cho tin yêu chợt đến
Một ngày gần, Ta bắt gặp người mơ trong những áng thơ sầu

Thời gian trôi đi
Và mưa_gió rồi sẽ qua mau
Ngày trong vắt một màu hồng tươi thắm
Xa - xa lắm
Mà chắc cũng gần - gần lắm
Thời tiết giao mùa...cho Tri kỷ gọi_chờ nhau.



Cũng có thể...

Cũng có thể...
Niềm vui không hẵn là những nụ cười
Mà lắm lúc lại chan hòa giọt lệ

Ta cũng biết
Cuộc đời nhiều khi luôn có những điều không thể
Và tin yêu đôi lúc phải vội vàng rơi

Cũng có thể...
Những mộng mơ cùng bao ước muốn bên đời
Qua ngày tháng cứ hao mòn_lần lựa...

Hãy tự nhen nhúm cho mình một chút ánh hồng ngọn lửa
Để mùa Xuân về nồng ấm những thương yêu.

Cũng có thể...
Cuộc sống trần gian còn đó biết bao điều...
Ta hãy cố tìm lấy bình yên
Dù tí xíu thôi trong vòng quay nhân thế

Giữa đen_trắng chẳng rạch ròi
Giữa nỗi phân vân - có thể và không thể...
Cũng còn rất nhiều những niềm mơ...
Chỉ được đợi chờ và kéo dài theo với hụt hẫng tháng năm.

Tri âm đâu ?
Ta cứ đi tìm kiếm bao lần
Trời nắng rồi mưa
Vũ trụ luôn mãi xoay vòng
Ngày rơi mất và ước mơ vụt tắt ?...
...

Cũng có thể...
Ta mong ngóng được ngoáy trông vào điều có thật
Để nước mắt luôn luôn tuôn trào vì những niềm vui.
...

Cũng có thể...
Chỉ là có thể - đấy thôi !
Nhưng hãy cứ đợi chờ và...hy vọng...

Mây_gió quẩn quanh
khoảng không cao vời
Mà bầu trời thì trong xanh lắm
Như muốn mang đến bình yên cho những áng thơ sầu.
...

Tri kỷ tìm nhau
Và rồi sẽ gặp nhau
Đời có lẽ...
Cũng không hẵn là...nước mắt.

Tú_Yên

(04-09-2008)

Thời gian

Thời gian như gió bay đi
Trăm năm còn lại được gì cho ta ?


Một tuần qua
Một tuần nữa lại qua
Thời gian cứ phôi pha cùng năm tháng
...

Nhớ - nhớ lắm những ngày xưa áo trắng
Cầu an bình nối mấy nhịp bờ vui
Trên sông quê văng vẳng điệu hò ơi...
Cho mái đẩy đưa thuyền ngược xuôi bến nước.

Sao ta cứ ngoáy trông về thuở trước ?
Để ngẩn ngơ buồn cho những hôm nay
Một tuần qua
Thời gian tựa bóng mây bay
Cứ trôi tuột qua tay và không bao giờ trở lại.

Một tuần qua
Tuần lại qua
Qua mãi...
Để nhuốm buồn cho mái tóc bạc màu sương.

Sài Gòn ơi !
Còn đó mấy nẻo đường...
Đưa ta lại thăm ngôi trường ngày cũ
Góc phố Duy Tân giờ đã là quá khứ
Ly chanh đường có còn ngọt môi xưa ?

Một tuần qua
Ta tiếc mấy cho vừa ?
Thời lơ đểnh tập tành làm cô giáo
Thời hồn nhiên và tung tăng chân Sáo
Một thời quên
Một thời nhớ
…Vì đâu ?

Một tuần qua
Tuần qua nữa
Qua mau
Để nặng gánh lo âu đời viễn xứ
Quê hương xa
Rối bời lòng cô lữ
Sài Gòn ơi !
Đau đáu bước chân về...
...

Ngàn xa một bóng trời quê
Hắt hiu năm tháng bộn bề dấu xưa ?!

Tú_Yên

(29-08-2008)

Biển và Sông

Tình anh như biển lớn
Lòng tôi tựa sông dài
Ta xa nhau muôn thuở
Biết bao giờ gặp đây ?

Tú_Yên

(31-08-2008)
 

Bâng khuâng

Bâng khuâng ta khẽ hỏi...
Đời có là gì không ?
Đêm rồi đêm lặng lẽ
Mịt mù trời mưa giông

Có điều chi sót lại ?
Để thẩn thờ lòng ai
Ngày qua ngày rơi xuống...
Nhạt nhòa theo mưa bay

Người phương xa có nhớ...
Một trời thơ mênh mông
Gió bên thềm vi vút
Đưa ta vào mênh mông
...

Bâng khuâng - Ta tự vấn lòng
Phải chăng đời chỉ như không có gì ?

Tú_Yên

(31-08-2008)

Dấu chấm…buồn (!)

Dấu chấm…buồn (!)
Buồn tựa một lời than
Giữa kiếp sống hoang mang điều sai_đúng
Một nếp nghĩ quẩn quanh bao thực dụng
Để cuộc đời hụt hẫng những niềm tin.

Dấu chấm…buồn (!)
Như một sự lặng thinh
Là tiếc nuối mà riêng mình trăn trở
Là mơ ước mong manh điều quên_nhớ
Là hình như...
Chỉ muôn thuở - hình như…

Dấu chấm…buồn (!)
Buồn đến thế đấy ư ?
Là kết thúc muôn đời…câu - chấm hỏi.

Tú_Yên

(27-08-2008
) 

Cũng chẳng biết

Cũng chẳng biết
Từ đâu em lại đến ?
Để bâng khuâng cho bảng lảng mây chiều
Như cơn gió làm trùng dương sóng gợn...
Đuổi xa ngàn từng con nước liêu xiêu

Cũng chẳng biết
Sao trời xanh - xanh thế ?
Mà niềm mơ lại mù mịt về đâu
Nhân loại cứ miệt mài bao nông nỗi
Dại rồi khôn
Khôn_dại...
Bạc mái đầu.

Cũng chẳng biết
Rượu vì đâu - cay vậy ?
Khi buồn thiu lại ngất ngưởng men nồng
Ta bước lạc trong vũng đời phiêu lãng
Có bao giờ...quên_nhớ - bủa vây không ?

Cũng chẳng biết
Chẳng thể nào ta biết
Bụi thời gian rồi sẽ nhạt trang thơ
Em hụt hẫng trong vòng quay vội vã
Chân trời xa mòn mỏi những đợi chờ.

Cũng chẳng biết
Em từ đâu lại đến
Để mơ hồ một nếp nghĩ trong anh
Thì thôi nhé
Đời chỉ là cõi mộng
Đến và đi
Như gió thoảng qua mành.
...

Bờ xa, con sóng rầm rì
Vơi_đầy chi mối tình si hỡi người ?

Tú_Yên

(25-08-2008)

Có khi

Tóc thề theo gió bay bay
Em đi bỏ chén rượu đầy - bơ vơ
Anh về bẻ nửa câu thơ
Ngẩn ngơ để rớt tiếng chờ, lời mong...

Ngàn năm sông vẫn là sông
Núi xanh có hóa ruộng đồng - khi nao.

Mây xa
Trời lại rất cao
Có khi ta lại chào nhau
- Giả từ.

Tú_Yên

(25-08-2008)