Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

Thế rồi...


Thế rồi…
Con lại ra đi
Dấn thân vào nẻo sân_si cõi người
Mong rằng chốn ấy đẹp tươi
Để nơi con đến tiếng cười trong veo.

Lặng thầm, mẹ dõi trông theo
Dẫu cho năm tháng hút heo - mặc lòng
“Xin đời con mãi thong dong
Sẽ luôn là giấc mơ nồng mùa Xuân”.

Tú_Yên
(04-05-2014)

Sinh Nhật Đình Duy









Sinh Nhật Đình Duy

Hôm nay Sinh Nhật Duy
Giữa tháng ngày bận rộn
Dẫu việc nhà bề bộn
Vẫn mong Con tròn vui

Năm rồi năm trôi xuôi
Thêm tuổi nầy - tuổi nữa
Hạnh phúc - tình đôi lứa
Đời Con hoài bình yên

Sẽ mãi hoài bình yên
…nhé Con yêu !

Tú_Yên
(31-03-2013)

Sinh Nhật Đình Huy






Sinh Nhật Đình Huy

Ngày mai Sinh Nhật lại về
Con tôi vẫn những bộn bề như xưa
Loanh quanh sớm nắng chiều mưa
Tháng mười nước nổi - mùa chưa đủ mùa

Chắt chiu chút lộc dư thừa
Tặng con_Sinh Nhật đủ_vừa - cũng không ?
Chiều nay mưa nhỏ từng dòng
Hạt rơi - rơi trắng cánh đồng con qua

Mây đi bỏ chút thật thà
Nắng đi để áng mây sa trủng buồn

Mặc ngày tháng

Mặc mưa tuôn
Mừng con Sinh Nhật
…trọn luôn một đời
Mong con tôi trọn tiếng cười

Tú_Yên
(06-10-2012)

Bất chợt một ngày

* Viết về những con chó cưng đã từng một thời gắn bó với tôi.

Bất chợt một ngày
Con bỗng đi xa
Ta vẫn thế
Vẫn riêng mình giong ruổi…
Đếm bước long đong trên đường gió bụi
Nhớ bóng con hiền lủi thủi tận nơi đâu

Bất chợt một ngày
Mưa rơi hạt…
Mưa mau
Giăng ngang dọc trên trời cao xám ngắt
Có chút ưu tư vừa hằn lên khóe mắt
Mây bỏ đi rồi - không còn sắc xanh lơ.

Bất chợt một ngày…
Con bỗng hóa thành thơ
Luôn lắng đọng trong tận cùng tâm khảm
Con đã đi xa
Góc sân dường trống vắng
…Vẫn vậy thôi mà
Con đó.
Ta đây.


Dỗ giấc yên bình
Dỗ giấc mơ say
Quên đi hết những miệt mài năm tháng
Con mãi bên Ta
Những chiều…
Những sáng…
Hãy ngủ yên bình
Ngủ ngoan nhé - Con yêu.

Bất chợt một ngày
Cơn gió hắt hiu

Bất chợt một ngày…
Thương nhớ liêu xiêu.

Tú_Yên
(25-08-2012)

Có một ngày…












Có một ngày…


Có một ngày
Giờ_khắc bỗng giao thoa
Nắng ấm áp chan hòa nơi góc phố
Mắt sáng long lanh - Con cười rất ngộ
Nét rạng ngời bộc lộ cả niềm vui

Có một ngày
Mây nhè nhẹ - mây trôi
Gió bảng lảng
Gió dịu dàng ru khẽ

Ngày CƯỚI Con
Vui thật nhiều - Con nhé
Vui thật nhiều
Cho lòng Mẹ trào dâng…

Có một ngày
Bông Giấy đỏ đầy sân
Như chào đón Con đi vào hạnh phúc
Đời hai bến
Dù trong
Dù đục
Vẫn nguyện cầu “Con – mãi mãi an nhiên”

Tú_Yên
(08-08-2012)

Sinh Nhật Con













Sinh Nhật Con

Sinh nhật Con.
Không có gì để tặng

Một bài thơ thầm lặng
Mẹ riêng dành
Là nhung nhớ và bao lời muốn nói
Gửi theo cùng làn gió mỏng mong manh.

Con nơi ấy, có vui nhiều không nhỉ ?
Có bình an và thanh thản sớm_chiều ?
Có ấm áp trong sương sa giá buốt ?
Mùa bão tràn
Vòng xe có liêu xiêu ?

...

Bao năm tháng đã dần qua như thế
Một ngày trôi...
Và lại một ngày trôi
Sinh nhật ư ?
Con không buồn để nhớ
Chỉ như là...một ngày nữa - thế thôi !

Sinh nhật đến
…bình thường như (không có)
Chẳng bận tâm chuyện quà cáp_chúc mừng
Và như thế bao mùa Xuân thay áo
Ngày sinh mình
Con mẹ cứ dững dưng.

Con trai lớn
Lớn thật rồi - có phải ?
Bao tháng ngày dần bỏ lại sau lưng
Mãi dấn bước trên đoạn đường đã chọn
Một thân đơn mà không chút ngại ngần.
...

Ngày Sinh nhật
Mẹ "Mừng Con thêm tuổi
Vững bàn chân giong ruổi giữa đường đời
Tay cứng cáp và tâm thêm mạnh mẽ
Dẫu phong trần vẫn trọn nụ cười tươi".

Tú_Yên
(06-10-2010)

Con đi xa














* Viết cho Con_Nguyễn Đình Huy


Mười lăm năm
Khoảng thời gian không dài nhưng cũng chẳng phải là ngắn.
Từ ngày con rời quê, cô đơn dấn bước trên đường đời. Một mình chông chênh với biết bao gian lao, khó nhọc mà không có lấy một người cận kề chia sẻ.
Mỗi lúc nghĩ về con thì mẹ lại thấy xót cả lòng !
  

Ấy vậy mà trong mười lăm năm ròng rã của tuổi vừa lớn - một quãng đời đẹp đẽ và đáng nhớ nhất của kiếp con người - Mẹ chỉ duy nhất đi thăm con được một lần.
Bảy giờ hàn huyên, tâm sự chỉ là vài câu bâng quơ và những lời dặn dò không đầu không cuối.
Mẹ rất muốn nói với con thật nhiều điều, mà lại chẳng nói được gì ngoài cảm xúc trào dâng khi nhìn con như bơ vơ, hiu quạnh trong căn gác trọ bộn bề hẹp té.
Con cười...
Con nói...
Mắt long lanh với cả niềm vui mừng ngời sáng.

Mẹ tủi...
Mẹ buồn...
Mắt chỉ muốn rưng rưng...


Biết bao năm cầm bút - là thơ_là văn
Mẹ viết rất nhiều, về tất cả...

Mẹ viết cho đời.
Viết cho số phận.
viết cho cảm xúc bất chợt, cho niềm vui thoáng qua...

Mẹ viết cho những uẩn khúc, tâm tình của những người chỉ một lần quen biết trên thế giới mơ hồ.
Thế mà mẹ chưa hề "Viết cho Con - cho các con" - những người mà mẹ yêu quí nhất trên trần đời.

Oái oăm là vậy !
Hình như cái tình yêu thiêng liêng mẹ luôn trân quí, cái ấm áp, êm ái tuyệt vời duy nhất mà mẹ được hưởng trong cuộc đời mình - Mẹ không muốn san sớt hay bộc bạch cùng bất cứ ai.
  

Mẹ sợ mất đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, niềm hy vọng ít ỏi mà ông trời đã chạnh lòng ban bố cho mình (?)
Hay đơn giản là mẹ không biết phải viết gì về "tình yêu" dành cho "những Người mẹ yêu" ?
Vài hôm nữa con đi Hà Nội.
Đường dài rồi sẽ lại dài thêm.
Đất nơi ấy đối với chúng ta vẫn mãi là khung trời xa lạ mà có lẽ chẳng bao giờ mình dám ước mơ được đặt chân lên dù chỉ một lần.
Hơn ngàn cây số thôi mà, sao lại dịu vợi và mông lung đến vậy ?


Huy thương yêu !
Lần đầu tiên mẹ "Viết cho Con - Tình yêu của Mẹ"
Là tất cả niềm tin cùng hy vọng: Cuối đường Con đi, ánh nắng hồng rực rỡ đang đón chờ và tương lai sẽ luôn là những ngày hạnh phúc vẹn toàn, vĩnh cửu.


Con đi xa

Mười tám tuổi
Con đã rời xa mẹ
Một thân côi lầm lũi giữa đường trần
Sài Gòn nguy nga
Con chưa đến một lần

Để ngơ ngác...những vòng xe lăn bánh.

Con đi xa.
Lòng Mẹ lo canh cánh
Cũng đành thôi !
Chẳng biết phải làm sao
Nhà mình nghèo
Cơm bữa cháo bữa rau

Mơ ước vời cao là cổng trường Đại học.

Thư gửi về - cứ đọc rồi lại khóc
Thương con mình lạc giữa chốn phồn hoa
Mười tám năm, chưa một bước xa nhà
Trí non trẻ lại thật thà, trong sáng.

Năm năm rưởi - bao là ngày...là tháng
Phố Sài Gòn dẫu lạ cũng thành quen
Gác trọ oi nồng một bóng đêm đen
Trang sách mở là ước mơ vời vợi.

Niềm mong đợi cuối cùng rồi cũng tới
Ra trường xong con lại vội đi làm
Lòng nhủ lòng: vất vả mấy cũng cam
Con chỉ muốn chia nhọc nhằn với mẹ.

Mười lăm năm cộng thêm vào tuổi trẻ
Con giờ đây đã chững chạc đường hoàng
Vững bàn chân trong giông bão ngập tràn
Tìm "đất sống" giữa rừng người "tranh sống".

Trời cao rộng và gió về lồng lộng
Con vươn mình - tay nắm ước mơ xa
Tiếng tim lòng rộn rã, ngân nga
Hy vọng xanh ngời - bất ngờ quá đổi.
...

Vài hôm nữa - Con trai đi Hà Nội
Khoảng cách dài giờ lại sẽ dài thêm
Mẹ chẳng biết nơi ấy là sao nữa
Con đi xa...
Tim cố cứng - cũng mềm.

Đường giong ruổi
Con một mình giong ruổi
Góc quê nghèo - mẹ mừng tủi xốn xang
Một nửa vui
Một nửa lại miên man...
Chỉ biết nguyện "Việc vẹn toàn như ý"

Tú_Yên
(12-08-2010)

Truyện thơ: Lời của GIÓ

Phần I


Thời gian hờ hững trôi qua như không bao giờ ngừng nghỉ.
Một đời người với biết bao chuyện vui_buồn ngỡ đã mịt mờ trong quên lãng phôi phai.
Cứ tưởng là chẳng còn lại gì qua ngần ấy những năm dài, tháng rộng.
Nhưng thật ra tất cả vẫn còn nguyên đó trong tận cùng góc khuất của lòng người trong cuộc.

Hơn 30 năm và một kiếp người
Những năm tháng âm thầm lặng lẽ đã giết chết tâm hồn của một con người đầy ắp mộng mơ và chan hòa lý tưởng.
Chỉ có mỗi ước mơ khao khát đến vô cùng, nhưng dù đã cố hết sức mình vẫn chẳng thể nào nắm được vào tay.
Nỗi lòng khắc khoải mãi mãi chẳng ai hay và gần hết cuộc đời vẫn không nhận được chút gì giữa kiếp sống lắm nỗi bộn bề và đầy dẫy tranh đấu, hơn thua.



Viết cho ngày Nhà Giáo















Nhớ Thầy

Khi bóng nắng trôi nghiêng ngoài khung cửa
Thầy ân cần trao gửi đến đàn em
Viết từng dòng...từng dòng chữ thân quen
Bảng chia sẻ tư duy cùng em đấy.

Bụi bay bay rơi đầy trên trang giấy
Phấn vương vương trên mái tóc điểm sương
Rớt xuống theo những thao thức đêm trường
Rơi mất cả tuổi Thầy theo năm tháng

những lúc mắt Thầy như bảng lảng
Hạt buồn theo những lời giảng ấm nồng
Bụi thời gian như bỗng chợt mênh mông
Nào ai biết lòng Thầy không tĩnh lặng.

Rơi rơi mãi những cơn mưa bụi phấn
Trên suốt cuộc đời Thầy vẫn không màng
Bục giảng trên cao như chợt thênh thang
Thầy trơ trọi, mang khuôn vàng trao lại…

những lúc lời Thầy vang vang mãi
Hạt phấn đầy trên vai áo Thầy tôi
Bụi rơi rơi trong suốt cả cuộc đời
Nào ngăn được lòng Thầy như biển rộng

Rơi cho đời những tin yêu - mơ mộng
Trên nhân gian - Thầy trao hết cho người
Tóc Thầy như bạc...bạc mãi không thôi
Vương lấm tấm biết bao là bụi phấn.

Em bỗng thấy cả lòng mình trầm lắng
Yêu làm sao hình bóng quá thân thương
Phút giây xưa - những buổi ở Giảng đường
Nầy là bạn - là Thầy - là phấn trắng

Làm sao nói - tình Thầy luôn sâu nặng
Có thể là theo suốt cả cuộc đời
Nào những bâng khuâng, nhung nhớ đầy vơi
Quên đi ư ? Sẽ là điều không thể.

Ngày xưa ấy - niềm mến thương là thế
Thầy yêu ơi, xin trao mãi về Thầy
Dạy dỗ em bao lẽ phải, điều hay
Khi tuổi Thầy mãi đầy cùng bụi phấn.

Em kính dâng một đóa Hồng xinh thắm
Tuổi Thầy theo năm tháng vẫn bình yên
Còn bao yêu thương - cũng mãi dành riêng...
Thơ em viết: Tặng Thầy Ngày Nhà Giáo

Tú_Yên
(18-11-2007)


Trăm năm trồng người

Trang giáo án mở dần niềm tin mới
Vẫn lặng thầm nỗi đợi ở ngày mai
Vì đàn em
Vì ánh sáng tương lai
Để ta mãi miệt mài bao năm tháng.

Cho một thuở tơ vương màu áo trắng
Cho ngập tràn bao ước vọng thăng hoa
Dù ngày xưa
Xưa...
Đã thật là xa
Mà ngày tới lại chan hòa nắng ấm.

Mãi mãi trong ta tình yêu thầm lặng
Dẫu gian lao
Trăm năm vẫn trồng người.
...

Mai nầy nắng sẽ hồng tươi
Cho đàn em nhỏ rạng ngời ước mơ.

Tú_Yên
(18-11-2008)


Thưở học làm Thầy

Ngày xưa đó - biết bao là nhung nhớ
Thuở học làm Thầy
...vừa bỡ ngỡ - vừa quen

Vui lại buồn
Rồi trăn trở bao phen
Chỉ với mỗi ước mơ sẽ được là cô giáo.

Thời học_chơi
Thời tung tăng chân sáo
Quên dần đi để tập tểnh làm thầy
Tập nghiêm trang
…diễn đạt
dựng xây…

Từng câu_chữ thành khuôn vàng_thước ngọc.

Mong đàn em yêu quên chơi - ham học
Những đôi môi hồng rạng rỡ, mê say
Để ngày mai
Ngày mai nữa
Ngày mai
Ngời sáng mãi vùng tương lai tươi thắm.

Ta nhớ lắm.
Thời dấu yêu - nhớ lắm!
Một khung trời cùng phấn trắng_bảng đen
Từng đàn em
Mới vừa lạ - thành quen

Và ta mãi ngọt mềm niềm ngây ngất
Nỗi say mê là muôn đời - rất thật
Dẫu nghìn năm còn nguyên đó không nhòa.
Thời học làm Thầy - ở mãi trong ta.

Tú_Yên
(18-11-2008)



* Các chữ in đậm đầu câu bài "Nhớ Thầy" là lời trong bài nhạc "Bụi phấn"

Hoa Mua xưa






















Hoa Mua ai bán mà mua ? *
Chiều nay hoa tím xa xưa mất rồi
Những ngày tháng cứ dần trôi
Có người ngồi nhớ lại thời hoa Mua

Hoa Mua còn tím như xưa
Hay là phai nhạt mấy mùa gió Đông
Em nay đã bước theo chồng
Bỏ màu hoa tím bên sông ngày nào.

Nhớ xưa má ửng hồng đào
Hoa Mua, anh kết vòng trao tay người
Long lanh ánh mắt em cười
Ngẩn ngơ anh muốn nói lời yêu thương

Những chiều hoa tím vấn vương
Thuyền trôi trên bến sông Tương lặng thầm
Người xưa giờ đã sang sông
Chiều trông bến nước…xuôi dòng đò neo.

Hoa Mua theo lá - bay vèo
Ơ hay, ai có nhìn theo bao giờ
Tím xưa ?
Thôi đã xa mờ
Anh ngồi ngóng mãi đôi bờ sóng đưa

Hoa Mua là của ngày xưa
Và anh là của bây giờ - chờ mong.

Tú_Yên
(11-2007)



Hoa Mua xưa (2)

Hoa Mua là của ngày xưa
Và anh là của bây giờ - chờ mong.


Màu hoa tim tím bên sông
Lửng lơ buông cánh giữa dòng nước trôi
Trông theo lòng luống bồi hồi
Bên ai có trọn môi cười hay chăng ?!

Em xưa chân sáo tung tăng
Hoa Mua anh kết thành vòng cưới em
Pháo là xác lá bên thềm...
Khách là bầy Sáo chân mềm líu lo.

Bên anh - em mãi ngây thơ
Ríu ra, ríu rít ước mơ sau nầy
Nhẹ nhàng cánh lá trên tay
Em mong thành chiếc thuyền ngày đưa dâu

Ước mơ là ước mộng đầu
Sông xưa thuyền vắng - bến sầu riêng anh
Lá Mua vẫn thắm màu xanh
Hoa Mua sao đã mong manh nơi nào ?

Em xưa hồng thắm má đào
Cho anh xao xuyến, dạt dào nhớ mong
Hoa Mua lơ lửng theo dòng...
Hồn anh như thể bến sông hiu buồn.

Ơi ! Màu Mua tím luyến thương
Giờ đang trôi giạt tận phương trời nào
Còn chăng hồng thắm má đào
Còn chăng vòng cưới ngày nào - hoa Mua ?

Tú_Yên
(11-2007)


Hoa Mua xưa (3)

Hoa Mua là của ngày xưa
Và anh là của bây giờ - chờ mong
 

Chiều chiều thơ thẩn bên sông
Cành hoa Mua tím xuôi dòng nước trôi
Mang chi hoa đến phương trời ?
Mong manh cánh mỏng, rã rời niềm đau

Ngày xưa êm ấm bên nhau
Đò neo bến đợi
Người đâu - bây giờ ?

Chiều nay
Thơ thẩn...
Thẩn thờ.

Ngóng trông…
Trông ngóng

…đợi chờ - hoa Mua.

Tú_Yên
(11-2007)


(*) Một câu thơ trong bài vọng cổ

Đời là thế

Trăng mãi trên cao hoài đơn lẻ
Sông giữa cuộc đời lơ lửng trôi
Ta đứng bên đường loay hoay mãi
Biết phải đi đâu giữa biển người ?!

...

Trăng vẫn sáng để thấy lòng ta tối
Cuộc đời buồn tiếp nối những ngày vui
Thiên hạ xôn xao cho mình thấy lẻ loi
Nắng hồng tươi để cơn mưa buồn bã

Lá rơi mùa Đông nhớ thương mùa Hạ
Con sông âm thầm nhớ sóng biển khơi
Đời trầm ngâm để hồn mãi chơi vơi
Đi đâu đấy ?
Con đường không lối thoát.

Chối bỏ yêu thương để mãi hoài khao khát
Giọt lệ giấu đi bóng mát nụ cười
Lãng phí rồi tiếc nuối khôn nguôi
Sợi tóc rơi...
Nhớ mãi thời tuổi trẻ.

Ừ thế đấy !
Cuộc đời như dòng lệ
Vẫn mãi rơi trên dương thế lụy phiền
Cuộc vui tàn buồn ập đến trong tim
Vui nhiều lắm
...buồn sẽ nhiều - nhiều lắm.

Nắng reo vui ghét mùa Đông ảm đạm
Buổi bình minh sao đã nghĩ hoàng hôn ?!
Giữa biển người mà vẫn thấy cô đơn
Đời là thế
Như một lần - chấm hết (./.)

Tú_Yên
(2006)


Trăng vẫn sáng để thấy lòng ta tối
Cuộc đời buồn tiếp nối...những ngày vui…


Vâng, cuộc đời là thế
- Như hai con đường ngược chiều
- Như bóng đêm và ánh sáng
- Như vui và buồn
- Như hạnh phúc và đau khổ
Càng cảm nhận, ta lại càng thấy mình cô đơn và lạc lõng.

Ngồi ở một thời...
Để ngậm ngùi...nuối tiếc một thời...


Mãi mãi cuộc đời vẫn là những con đường nhiều lối rẽ và đầy dẫy chông gai.