Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

Con đi xa














* Viết cho Con_Nguyễn Đình Huy


Mười lăm năm
Khoảng thời gian không dài nhưng cũng chẳng phải là ngắn.
Từ ngày con rời quê, cô đơn dấn bước trên đường đời. Một mình chông chênh với biết bao gian lao, khó nhọc mà không có lấy một người cận kề chia sẻ.
Mỗi lúc nghĩ về con thì mẹ lại thấy xót cả lòng !
  

Ấy vậy mà trong mười lăm năm ròng rã của tuổi vừa lớn - một quãng đời đẹp đẽ và đáng nhớ nhất của kiếp con người - Mẹ chỉ duy nhất đi thăm con được một lần.
Bảy giờ hàn huyên, tâm sự chỉ là vài câu bâng quơ và những lời dặn dò không đầu không cuối.
Mẹ rất muốn nói với con thật nhiều điều, mà lại chẳng nói được gì ngoài cảm xúc trào dâng khi nhìn con như bơ vơ, hiu quạnh trong căn gác trọ bộn bề hẹp té.
Con cười...
Con nói...
Mắt long lanh với cả niềm vui mừng ngời sáng.

Mẹ tủi...
Mẹ buồn...
Mắt chỉ muốn rưng rưng...


Biết bao năm cầm bút - là thơ_là văn
Mẹ viết rất nhiều, về tất cả...

Mẹ viết cho đời.
Viết cho số phận.
viết cho cảm xúc bất chợt, cho niềm vui thoáng qua...

Mẹ viết cho những uẩn khúc, tâm tình của những người chỉ một lần quen biết trên thế giới mơ hồ.
Thế mà mẹ chưa hề "Viết cho Con - cho các con" - những người mà mẹ yêu quí nhất trên trần đời.

Oái oăm là vậy !
Hình như cái tình yêu thiêng liêng mẹ luôn trân quí, cái ấm áp, êm ái tuyệt vời duy nhất mà mẹ được hưởng trong cuộc đời mình - Mẹ không muốn san sớt hay bộc bạch cùng bất cứ ai.
  

Mẹ sợ mất đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, niềm hy vọng ít ỏi mà ông trời đã chạnh lòng ban bố cho mình (?)
Hay đơn giản là mẹ không biết phải viết gì về "tình yêu" dành cho "những Người mẹ yêu" ?
Vài hôm nữa con đi Hà Nội.
Đường dài rồi sẽ lại dài thêm.
Đất nơi ấy đối với chúng ta vẫn mãi là khung trời xa lạ mà có lẽ chẳng bao giờ mình dám ước mơ được đặt chân lên dù chỉ một lần.
Hơn ngàn cây số thôi mà, sao lại dịu vợi và mông lung đến vậy ?


Huy thương yêu !
Lần đầu tiên mẹ "Viết cho Con - Tình yêu của Mẹ"
Là tất cả niềm tin cùng hy vọng: Cuối đường Con đi, ánh nắng hồng rực rỡ đang đón chờ và tương lai sẽ luôn là những ngày hạnh phúc vẹn toàn, vĩnh cửu.


Con đi xa

Mười tám tuổi
Con đã rời xa mẹ
Một thân côi lầm lũi giữa đường trần
Sài Gòn nguy nga
Con chưa đến một lần

Để ngơ ngác...những vòng xe lăn bánh.

Con đi xa.
Lòng Mẹ lo canh cánh
Cũng đành thôi !
Chẳng biết phải làm sao
Nhà mình nghèo
Cơm bữa cháo bữa rau

Mơ ước vời cao là cổng trường Đại học.

Thư gửi về - cứ đọc rồi lại khóc
Thương con mình lạc giữa chốn phồn hoa
Mười tám năm, chưa một bước xa nhà
Trí non trẻ lại thật thà, trong sáng.

Năm năm rưởi - bao là ngày...là tháng
Phố Sài Gòn dẫu lạ cũng thành quen
Gác trọ oi nồng một bóng đêm đen
Trang sách mở là ước mơ vời vợi.

Niềm mong đợi cuối cùng rồi cũng tới
Ra trường xong con lại vội đi làm
Lòng nhủ lòng: vất vả mấy cũng cam
Con chỉ muốn chia nhọc nhằn với mẹ.

Mười lăm năm cộng thêm vào tuổi trẻ
Con giờ đây đã chững chạc đường hoàng
Vững bàn chân trong giông bão ngập tràn
Tìm "đất sống" giữa rừng người "tranh sống".

Trời cao rộng và gió về lồng lộng
Con vươn mình - tay nắm ước mơ xa
Tiếng tim lòng rộn rã, ngân nga
Hy vọng xanh ngời - bất ngờ quá đổi.
...

Vài hôm nữa - Con trai đi Hà Nội
Khoảng cách dài giờ lại sẽ dài thêm
Mẹ chẳng biết nơi ấy là sao nữa
Con đi xa...
Tim cố cứng - cũng mềm.

Đường giong ruổi
Con một mình giong ruổi
Góc quê nghèo - mẹ mừng tủi xốn xang
Một nửa vui
Một nửa lại miên man...
Chỉ biết nguyện "Việc vẹn toàn như ý"

Tú_Yên
(12-08-2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét