Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Nói với Chị yêu

(Viết cho Chị Tôi : Liễu thị Phi Khanh)











* Ngày 12/06/08
Chị à !
Lâu thật là lâu
À, mà không - dường như chẳng bao giờ.
Chẳng bao giờ em nói về Chị, nhắc về Chị - dù chỉ là một câu, dù chỉ là một lời hay thậm chí là một...ý tưởng.


Nói chuyện...một mình

* Ngày 18/05/08

Hôm nay, không ngồi ở ngoài.
Hôm nay vào phòng, đóng kín cửa lại và tắt hết đèn.
Một màn đen kịt, tối thui.
Không tiếngđộng, không ánh sáng (dù chỉ là một chút le lói).
Không...gì hết.
Và...
Mình nằm yên trong cái không gian của riêng mình, rất riêng của mình - để nói chuyện với...chính mình.
Hay đơn giản là cái đầu nhiều ngăn chứa của mình lại bắt đầu làm việc.
Là những suy nghĩ
Là những biện luận
Là những trăn trở
Là những bâng khuâng...
...

Tất cả như một bãi...chiến trường.
Hì...đúng là cái đầu khó bảo.

Ví như con cá Kình ngoài biển cả.
Lâu lâu ngoi lên, hớp lấy không khí, nhìn chút xíu chung quanh...rồi...tùm...lặn mất tiêu.
Sướng thật !
Không cần nghĩ là có ai tìm mình.
Không cần biết là trên mặt đất có biết bao chuyện xảy ra.
…tất bật, rộn ràng, xô bồ, hỗn loạn...hay là gì gì...
Mặc tất cả.

Ngoài đại dương mênh mông, bao la…
Cá Kình ta mặc sức mà bơi. Tha hồ vùng vẫy...
Thật là tự do mà cũng thoải mái biết bao.

Rồi...
Trong cái xã hội bon chen, đầy dẫy những lo âu những tính toán, tràn ngập những đấu tranh.
Có một ông Bố
(hay một bà Mẹ)
...lọ mọ nuôi con.
...lọ mọ với những ước mơ của riêng mình.
Những hoạch định cho những ngày...tháng...năm...sắp đến.

Thật ra thì đó cũng là một điều đương nhiên thôi.
Khi tuổi đời càng lớn thì con người lại hay nghĩ xa xôi, tính đến những cái tưởng chừng như ngớ ngẩn.
Khi tuổi già đã quấn kín lấy, thì ta có cảm giác đơn độc, bơ vơ...
Vậy nên muốn có con cái ở chung.
Muốn có tiếng nói, tiếng cười rộn rã cho vui cửa, vui nhà…
Thì đó chỉ là một ước mơ đơn giản và bình thường thôi mà.
Đơn giản thật đấy chứ.
Bình thường thôi đó chứ.

...Nhưng thật ra thì chẳng bình thường chút nào.
Xã hội càng văn minh, càng tiến bộ...thì con cái càng cách xa cha mẹ. Cho dù đó là một gia đình mà tất cả các thành viên đều yêu mến, gắn bó cùng nhau.
Con cái lớn rồi, tự dưng không còn dựa dẫm vào ta nữa.
Chúng có ước mơ riêng, có những dự định, những tính toán riêng và quan trọng hơn hết là chúng muốn có...một không gian rất riêng của mình.

Vậy thì sao ?
Luẩn quẩn
Loanh quanh
Ta lại nhìn...Ta.
Mà nhìn bằng cách nào kìa ?
Đứng trước kiếng ?
Không ổn rồi.
Chẳng lẽ đứng trước kiếng hàng mấy tiếng đồng hồ ?
Chỉ có cách là nhìn..cái bóng của mình thôi :)
Một, hai, ba...
Thậm chí là nhiều hơn nữa - bằng cách là thắp đèn đủ mọi góc cạnh, mọi hướng khác nhau.
Hì...vậy là đông đảo rồi đấy.
Mà cũng lạ
Cái bóng của chính mình...lại không giống mình chút nào: ốm, mập,dài, ngắn, vặn vẹo, lắc lư...
Rồi có khi cái nọ lại chồng lên cái kia.

Thì ra cuộc đời không đơn giản như ta nghĩ.
Không đúng như ta...mơ.
Và mãi cũng không bao giờ ta đạt được điều mà ta mong muốn.

Cho nên:
- Con cá Kình ơi !
Đừng lặn sâu quá đấy nhé
Hãy ngoi lên nhiều một chút.
Hãy nhìn quanh nhiều một chút.
Hãy hớp lấy thật nhiều không khí...và...
- Bố của con gái ơi ! 

(- Con trai của Mẹ ơi !)
Đừng chủ quan quá đấy nhé !
Đã hy sinh nhiều rồi, thì có hy sinh thêm nữa cũng có gì đâu.
Tập sống...một mình.
Và tập nói chuyện...một mình đi
...là vừa.


À !
Mà “Tôi ơi”: nghĩ nhiều quá rồi đó.
Rốt lại cũng chẳng đâu vào đâu.
Cái gì cũng là: được và mất - méo và tròn - đen và trắng...
Là phản biện đó chứ.
Nhưng càng đi sâu chừng nào thì càng rối như...tơ vò - chẳng còn biết đâu mà lần, mà gở.

Thôi !
Quẩn quanh mãi mà làm gì.
Cái bóng của tôi ơi !
Mệt rồi, đi ngủ thôi.
Ngày mai mình lại bắt đầu...một vòng luẩn quẩn.

Tú_Yên

Thầm thì...với mình !

* Ngày 09/05/08

Một đời thấp thoáng qua nhanh
Thời gian trôi mãi để dành được đâu


Đúng là như thế.
Hai câu thơ mà mình tâm đắc nhất
- Như một nỗi khắc khoải khôn nguôi.
- Như một mặc định tất nhiên của kiếp người.
- Như một lời thở than...
- Và như cả niềm tiếc nuối đến...vô cùng tận !...

Một năm.
Mới đó mà đã đúng một năm mình lang thang trên thế giới ảo.
Vui thì ít.
Mà buồn thì vẫn nhiều.
Cũng chẳng biết có phải vì mình quá mơ mộng rồi dễ bị thất vọng hay không ?
Nhưng sao mình thấy tất cả hình như mông lung thế nào ấy.
Bắt đầu từ "không"...và một năm qua đi - mình lại trở về với..."không".

Thôi thì…
Hãy kết thúc chặng đường đã qua: Một năm miệt mài trong "hư ảo"…
Và lại nối tiếp một khởi đầu mới cũng trong "hư ảo".

Cố mà quên đi cái hiện thực truân chuyên, gian khổ.
Bỏ cả cách sống mơ hồ trong mơ ước..."mộng du".
Hãy tự dỗ dành mình: "Tú_Yên à ! Cứ tưởng như mình là mình của cái thời xa xưa ấy mà không phải là mình của...bây giờ là được rồi.

Thế nhé..."Tôi ơi"
Ừ !
Thì thế.
Cứ bằng lòng với một chút gì...như có…như không…
Chắc cũng được mà.
Chắc cũng được thôi.

Tú_Yên

Nói chuyện với…bóng

* Ngày 01/05/08

Có những khi tự mình nói chuyện với...cái bóng của mình.
Thế mà lại hay, vì mãi mãi "nó" sẽ không "cãi" lại mình tiếng nào.
"Nó" ngoan ngoãn im lặng.
Thậm chí là rất "đồng tình" với tất cả những gì mình nói ra. Dù là đôi khi mình có lỡ nói "sai" đi chăng nữa.
 
Người bạn trung thành tuyệt vời, thậm chí hơi... ngu...một chút: "cái bóng của tôi"
Thầm thì...
Thầm thì...
"Cái bóng của tôi ơi ! Tao đang nói chuyện với mầy đó".
...

Có những chuyện mà nếu mình cứ chất chứa mãi trong lòng thì sẽ nặng nề lắm. Cho nên tự nói với mình cũng là một cách giải tỏa đấy thôi.
Phải không "cái bóng của tôi" ?
Rồi nhiều khi nói với cái bóng của mình, lại an tâm vô cùng vì không sợ "tam sao thất bổn" nữa.
Trong cái thế giới mông lung, mơ hồ nầy thì lại càng an toàn hơn vì chẳng ai biết ai là ai. Tha hồ mà nói hết những gì mình đang chất chứa trong "cái đầu khó bảo" của mình.

Hì...
"Cái bóng của tôi ơi ! Hết chuyện để nói với mầy rồi".

Tú_Yên

Nói chuyện...một mình

* Ngày 19/04/08

Đã lâu lắm rồi.
Đã thật là lâu, mình chẳng nói được gì với...chính mình.
Rất rất nhiều những điều mà mình cứ mong nó tan biến hết đi cho lòng mình được vơi nhẹ.

Nhớ ngày xưa ghê lắm.
Mấy lúc sau nầy mình thấy nhớ đủ thứ và luôn ao ước được trở lại ngày xưa.
Nhớ những ngày lang thang cùng nhỏ bạn thân: hai đứa đi lung tung mà cũng chẳng bao giờ cần biết là sẽ đi đâu và để làm gì.
Những lúc như thế, đầu óc rỗng không thật là thoải mái.

Năm tháng qua nhanh thật.
Rồi thì sẽ già - sẽ...
Vậy mà hình như mình chưa làm được gì cho chính cả bản thân mình.

Nhớ Ba.
Nhớ Má.
Nhớ cả mấy đứa em kết nghĩa của ngày "học làm thầy".
Nhớ nhỏ Tuyết Lang ghê đi.

Nhớ lần hai đứa đi..."trộm" xoài trong...Chùa.
Hái chỉ để hái vậy thôi chứ cũng không ăn uống gì.
Đúng là...con nít thật tình.
Phá quá chừng chừng.

Mà sao dạo nầy mình kỳ vậy kìa, toàn nhớ gì đâu đâu - lại không muốn liên lạc với ai !...
Thôi không nghĩ nữa.

Tú_Yên

Ba năm_Một chặng đường



* Ngày 06-05-2010


Ba năm.
Cũng đúng vào giờ và ngày tháng nầy ba năm về trước, mình đã post bài thơ đầu tiên lên DĐ KHPT - sau một thời gian rất dài im ắng.
Nói đúng hơn thì chính nỗi lo cơm áo gạo tiền đã chôn vùi, khuất lấp đi niềm mơ hoài và khát vọng mà mình ấp ủ cả đời đối với niềm đam mê văn chương.