Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Nói chuyện...một mình

* Ngày 18/05/08

Hôm nay, không ngồi ở ngoài.
Hôm nay vào phòng, đóng kín cửa lại và tắt hết đèn.
Một màn đen kịt, tối thui.
Không tiếngđộng, không ánh sáng (dù chỉ là một chút le lói).
Không...gì hết.
Và...
Mình nằm yên trong cái không gian của riêng mình, rất riêng của mình - để nói chuyện với...chính mình.
Hay đơn giản là cái đầu nhiều ngăn chứa của mình lại bắt đầu làm việc.
Là những suy nghĩ
Là những biện luận
Là những trăn trở
Là những bâng khuâng...
...

Tất cả như một bãi...chiến trường.
Hì...đúng là cái đầu khó bảo.

Ví như con cá Kình ngoài biển cả.
Lâu lâu ngoi lên, hớp lấy không khí, nhìn chút xíu chung quanh...rồi...tùm...lặn mất tiêu.
Sướng thật !
Không cần nghĩ là có ai tìm mình.
Không cần biết là trên mặt đất có biết bao chuyện xảy ra.
…tất bật, rộn ràng, xô bồ, hỗn loạn...hay là gì gì...
Mặc tất cả.

Ngoài đại dương mênh mông, bao la…
Cá Kình ta mặc sức mà bơi. Tha hồ vùng vẫy...
Thật là tự do mà cũng thoải mái biết bao.

Rồi...
Trong cái xã hội bon chen, đầy dẫy những lo âu những tính toán, tràn ngập những đấu tranh.
Có một ông Bố
(hay một bà Mẹ)
...lọ mọ nuôi con.
...lọ mọ với những ước mơ của riêng mình.
Những hoạch định cho những ngày...tháng...năm...sắp đến.

Thật ra thì đó cũng là một điều đương nhiên thôi.
Khi tuổi đời càng lớn thì con người lại hay nghĩ xa xôi, tính đến những cái tưởng chừng như ngớ ngẩn.
Khi tuổi già đã quấn kín lấy, thì ta có cảm giác đơn độc, bơ vơ...
Vậy nên muốn có con cái ở chung.
Muốn có tiếng nói, tiếng cười rộn rã cho vui cửa, vui nhà…
Thì đó chỉ là một ước mơ đơn giản và bình thường thôi mà.
Đơn giản thật đấy chứ.
Bình thường thôi đó chứ.

...Nhưng thật ra thì chẳng bình thường chút nào.
Xã hội càng văn minh, càng tiến bộ...thì con cái càng cách xa cha mẹ. Cho dù đó là một gia đình mà tất cả các thành viên đều yêu mến, gắn bó cùng nhau.
Con cái lớn rồi, tự dưng không còn dựa dẫm vào ta nữa.
Chúng có ước mơ riêng, có những dự định, những tính toán riêng và quan trọng hơn hết là chúng muốn có...một không gian rất riêng của mình.

Vậy thì sao ?
Luẩn quẩn
Loanh quanh
Ta lại nhìn...Ta.
Mà nhìn bằng cách nào kìa ?
Đứng trước kiếng ?
Không ổn rồi.
Chẳng lẽ đứng trước kiếng hàng mấy tiếng đồng hồ ?
Chỉ có cách là nhìn..cái bóng của mình thôi :)
Một, hai, ba...
Thậm chí là nhiều hơn nữa - bằng cách là thắp đèn đủ mọi góc cạnh, mọi hướng khác nhau.
Hì...vậy là đông đảo rồi đấy.
Mà cũng lạ
Cái bóng của chính mình...lại không giống mình chút nào: ốm, mập,dài, ngắn, vặn vẹo, lắc lư...
Rồi có khi cái nọ lại chồng lên cái kia.

Thì ra cuộc đời không đơn giản như ta nghĩ.
Không đúng như ta...mơ.
Và mãi cũng không bao giờ ta đạt được điều mà ta mong muốn.

Cho nên:
- Con cá Kình ơi !
Đừng lặn sâu quá đấy nhé
Hãy ngoi lên nhiều một chút.
Hãy nhìn quanh nhiều một chút.
Hãy hớp lấy thật nhiều không khí...và...
- Bố của con gái ơi ! 

(- Con trai của Mẹ ơi !)
Đừng chủ quan quá đấy nhé !
Đã hy sinh nhiều rồi, thì có hy sinh thêm nữa cũng có gì đâu.
Tập sống...một mình.
Và tập nói chuyện...một mình đi
...là vừa.


À !
Mà “Tôi ơi”: nghĩ nhiều quá rồi đó.
Rốt lại cũng chẳng đâu vào đâu.
Cái gì cũng là: được và mất - méo và tròn - đen và trắng...
Là phản biện đó chứ.
Nhưng càng đi sâu chừng nào thì càng rối như...tơ vò - chẳng còn biết đâu mà lần, mà gở.

Thôi !
Quẩn quanh mãi mà làm gì.
Cái bóng của tôi ơi !
Mệt rồi, đi ngủ thôi.
Ngày mai mình lại bắt đầu...một vòng luẩn quẩn.

Tú_Yên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét