Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Nói với Chị yêu

(Viết cho Chị Tôi : Liễu thị Phi Khanh)











* Ngày 12/06/08
Chị à !
Lâu thật là lâu
À, mà không - dường như chẳng bao giờ.
Chẳng bao giờ em nói về Chị, nhắc về Chị - dù chỉ là một câu, dù chỉ là một lời hay thậm chí là một...ý tưởng.


Hì...
Em cũng không hiểu sao lại thế.
Em làm thơ, viết văn...
Em trải lòng vu vơ với yêu thương của những người xa lạ.
Em chan hòa với niềm suy tư, khắc khoải của những người bạn mơ hồ...
Thậm chí nhiều khi em khóc, cười với cả những tình cảm đâu đâu...
Nhưng những gì em trân quí nhất, thường nghĩ đến nhiều nhất thì lại chẳng bao giờ em diễn đạt được thành lời.

Chị à !
Thời gian đi qua quả là nhanh.
Thật là nhanh, phải không Chị ?
Thắm thoát, mới đó mà...

Nghĩ về Chị...
Em chợt thấy lòng se lại !

Cuộc đời rồi sẽ đi về đâu ?
Chị em mình rồi sẽ ra sao ?
Bao nhiêu năm...
Em_Chị như hai thái cực - như hai con đường nghịch chiều - như ngày và đêm... xa vời vợi...
Chị : Bình yên - Thanh thản - An lành...với tất cả những gì có được
Em : Xa xôi - Hụt hẫng - Mơ hoài...với những cái đâu đâu...trong ước muốn, mong chờ

Chị à !
Nhiều khi em cảm thấy rất mệt mỏi - mệt mỏi thật sự.
Em khao khát một bến dựa bình yên. Không còn những trăn trở, suy tư. Không còn những lo âu, khắc khoải...

Mấy hôm nay em bệnh nhiều.
Đầu óc choáng váng, đau như búa bổ...
Em vùi vẩn với những giấc ngủ mệt nhoài nửa tỉnh, nửa mê...
Để bỗng dưng nhận thực một điều : Chị yêu em biết bao.

Chị à !
Bao nhiêu năm...
Thời gian không hề làm vơi đi tấm lòng của chị.
Một tình thương bao dung, cao vời: vừa là tình cảm chị_ em - vừa là yêu thương vô bờ của người mẹ dành cho đứa con hay hờn, hay dỗi...
Những chăm sóc thật đời thường đến đổi nhiều khi ta chẳng nhận ra.
Em quả là ngu khờ, ngốc nghếch vô cùng.

Chị !
Trong những mơ hồ...mệt mỏi...rã rời...của cơn đau...
Em muốn nói về Chị.
Em muốn được viết về Chị.
Em mong ước đến hết cả lòng mình: Đừng rời xa em - Chị yêu à ! Em yêu Chị vô cùng.

Tú_Yên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét