Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Góc nhà

Cuối cùng rồi thì mọi việc cũng đâu vào đấy.
Những gì mình ấp ủ trong lòng từ bấy lâu, nay đã trở thành hiện thực.
Mình đã mang lại được niềm vui, sự bình yên, khung cảnh đề huề ấm áp cho cả gia đình Chị Khanh - người chị thân yêu duy nhất của mình trong cõi đời nầy.

Chị à !
Em yêu chị đến vô cùng. Chị có biết không ?

Những ngày chộn rộn rồi cũng qua đi.
Đám cưới Minh Trí (28-08-2011/29-07 Tân Mão) rốt lại cũng thật trọn vẹn và vui vẻ.
Cái thằng con trai của chị, mà lúc nào mình cũng có cái cảm giác là nó sẽ..."ế" đến già ấy - giờ thì đã "thành nhân chi mỹ" - có vợ_có một mái ấm để chăm bẳm đi về.
Hy vọng là nó sẽ bớt đi (hay bỏ hẵn) cái tính gần như không hề bận tâm bất cứ điều gì trên cõi thế gian nầy ngoài rượu và bản thân mình.
...

Những ngày qua
Nhìn sắc mặt tươi tỉnh của Chị và cảnh con cái chị thường xuyên tới lui, lại biết quan tâm đến mẹ nhiều hơn.
Mình cảm thấy rất vui.

Tú_Yên
(29-08-2011)

Nói chuyện một mình

* Đêm 03-12-2008

Không bao lâu thì lại đến Tết nữa rồi.
Thêm một năm mới sắp bắt đầu.
Cũng có nghĩa là đời mình ngắn đi một chút và nỗi muộn phiền trong lòng lại trĩu nặng hơn lên.
...

Mơ mộng làm gì.
Lý tưởng mà chi.
Bao nhiêu công sức, tâm huyết trôi sông, bỏ biển.
Chỉ còn để lại cho mình toàn buồn và buồn !

Không thơ thẩn
Không mộng mơ
Không vương con chữ
Không chờ gió mây
Hoài mong xây mãi chẳng đầy
Ước ao vời vợi cứ ngầy ngật - rơi

Thơ là tôi_rớt giữa đời
Âm ba khắc khoải bên trời buồn thiu
Ơi nầy !
Thơ yểu
Thơ yêu
Chưa chi sao đã liêu xiêu mất rồi !

Thơ là Thơ
Tôi là Tôi
Phải chăng hai_một thành đôi song hành ?
Vậy thì thôi.
Cất để dành
Cứ xem như thoáng mong manh riêng mình.


Mình nhất định rồi: sẽ sống thật với những gì hiện hữu chung quanh, sẽ nhìn những cái đang xảy ra bằng cặp mắt vô hồn, lạnh lùng, và sẽ bước đi mà không bao giờ tính đường...quay lại.
Nhất định vậy.

Tú_Yên

Nói với...

* Đêm 23/11/2008

Có những nỗi lòng không nơi giải tỏa, sẽ mãi nằm yên trong một góc khuất nào đó của tâm hồn - Và nó cứ luôn khiến ta phải trăn trở, băn khoăn.
Đau khổ.
Ray rức.
Vật vã.
Bất an.
Cho ta cảm giác cô đơn ngay chính giữa những người thân yêu đang hiện diện chung quanh.

Một nỗi lòng nặng nề mà mình đã nếm trải chẳng biết đến bao nhiêu lần trong quãng đời đầy những lo toan, tất bật...
Trong một xã hội, tuy lúc nào quanh mình cũng như đầy những bạn bè. Vậy mà khi cần để tâm sự - thì ngoảnh lại chẳng thấy được một ai !

Có phải vì ta tự tách biệt mình ra khỏi vòng quay của những thứ mà mọi người gọi là tình thâm không ?
Cũng không hẵn là vậy.
Chẳng qua ta không đủ tự tin để có thể nghĩ rằng "cuộc đời cũng còn có được những người thực sự cảm thông và biết chia sẻ"
Mình đã nghĩ thế đấy !
Để rồi lúc nào cũng muốn "ẩn mình sau một lăng kính đầy màu sắc".
Chính nhờ vào những vầng sáng lung linh, huyền hoặc ấy mà ngõ hầu che khuất mình đi. Chẳng muốn ai nhìn thấy những ngóc ngách của một tâm hồn đầy sóng to, gió dữ.

Biết một người bạn đã khó
Tìm được một người bạn tốt lại càng khó hơn.
Và "có được người thật sự hiểu mình - chỉ như chuyện...mò kim đáy bể"

Nào ai biết được: Sau những nụ cười là giọt nước mắt âm thầm. Sau những niềm vui là nỗi buồn vây kín.
Vui nhiều - buồn nhiều !
Cuộc đời muôn hình vạn trạng và ta chỉ còn cách là tạo một vỏ bọc để ẩn sâu vào đó, giấu kín nỗi niềm.

Ngày lại ngày qua, ta cứ sống như thế và tự giằn vật mình như thế.
Khép kín.
Vì ta cảm thấy hụt hẫng và cô đơn đến vô cùng mà chẳng biết phải thoát ra bằng cách nào, thổ lộ với ai !

Có những tình cảm sâu lắng, trân quí đến vô cùng mà mình lúc nào cũng nhớ, lúc nào cũng nghĩ đến...
Vậy sao mãi mãi không bao giờ ta nhắc nhở hay bộc bạch với bất kỳ ai ?!

Mình nhớ !
Nhớ đủ thứ.
Nhớ hết thảy những người thân yêu.
Vậy mà gần như trong tất cả các bài viết của mình - mình không hề nhắc đến.
Không hề nhắc đến.

Có phải đó là những gì mà mình..."không muốn chia sẻ cùng ai" ?!

Tú_Yên

Nói chuyện một mình

* Ngày 01/11/2008

Trong cuộc đời, giữa nếp sống bộn bề đầy dẫy những đua chen, bất công và ganh tỵ...
Tôi đã phải thất vọng nhiều về một điều mà Tôi luôn hy vọng.

Có lẽ cũng chính vì thế mà những cảm nhận về tình người trong tâm hồn như cũng chai sạn, thoái hóa dần đi.
Nhưng đôi khi nghĩ lại: chẳng lý nào tạo hóa lại bất công với mình nhiều đến vậy ?
Dù gì cũng phải có một chút gì đó, để có thể bám víu vào mà cố sống cho trọn kiếp con người.
Dù gì cũng phải có một điểm tựa để đứng cho thật vững vàng và bước mãi trên những con đường đầy dẫy chông gai mà ta không được quyền quỵ xuống dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đúng không ?

Thời gian cứ trôi...trôi mãi.
Cuộc đời cứ ngắn dần đi.
Cái gì cũng có thể phôi pha theo năm tháng.
Nhưng sự chân thành thì sẽ mãi trường tồn và bền vững đến muôn đời.
Phải thế không ?

Thì cứ hy vọng là vậy đi để mà có thể sống tiếp chứ.

Tú_Yên

Nói chuyện...một mình

* Ngày 25/10/2008

Mơ ước ngày xưa vỡ nát rồi
Bây giờ còn lại mỗi tôi thôi
Vần thơ bảng lảng điều quên_nhớ
Câu_chữ hiu buồn
...rơi - lại rơi.

Chằng biết làm sao để khỏi sầu
Tháng ngày cứ mãi vội trôi mau
Tôi ơi !
Nước mắt nào vơi được...
Thì khóc làm gì ?
Đau - vẫn đau !?

Khép lại tình thân.
Khép lại đời
Khép vần thơ mộng đã hoài rơi
Khép trang nhật ký nhiều trăn trở
Khép cả khoảng trời riêng
Tôi ơi !


Cho mình một chút vẩn vơ
Cho đời rơi những vần thơ lạc loài
Cho thời gian tựa mây bay
Cho ta trôi giữa tháng ngày buồn tênh

Cho mình biết cách lãng quên
Không thèm nhớ cả tuổi_tên ngày nào
Cố quên.
Dễ thật hay sao ?



 Cho dù thế nào đi nữa, mình vẫn phải luôn tự nhắc nhở mình rằng: Hãy cố quên đi.
Hãy cố quên đi.
Quên đi - để...cười.

Tú_Yên

Nói chuyện...một mình !

* Đêm 01/10/2008

Một người.
Rồi lại một người
Ra đi bỏ cả nụ cười...vu vơ
Tôi còn chỉ mỗi vần thơ
Loanh quanh hư_thực để chờ ngày sang
Thơ rơi...
Và giấc mơ tan.


Thì ra, cuộc đời vẫn là thế.
Mình đã quá ảo vọng khi nghĩ rằng "sống chân thực tốt hơn là sống giả dối".
Cái bài học đáng giá mà mình có được: đó là sai lầm - hoàn toàn sai lầm - khi quyết định bước từ nơi mờ ảo ra giữa ánh sáng mặt trời !

Ha...
Thật là vui.
Vui ơi là vui.
Một phát hiện lý thú vô cùng: Khi ta quyết tâm biến ảo thành thực thì chân lý cuộc đời bị...triệt tiêu.

Vậy là lãng phí biết bao tâm huyết để cố gắng lý giải cho một điều quá ư bình thường - bình thường đến thành ra...tầm thường.
Đừng hão huyền nữa, tôi ơi ! Hãy tỉnh táo lại:
- Đời vẫn là...đời
- Thực vẫn là...thực
- Người vẫn mãi mãi là...người
- Và lời nói thế nhân thì cần phải...xem xét lại.

Hì...
Vui thật đó, vì từ nay mình sẽ không phải suy nghĩ nhiều nữa. Mình sẽ không phải mắc công để tin ai nữa.
Và chắc chắn rằng “Mình sẽ trở lại là...mình”

Ta về


Ta về - nói chuyện...một mình
Mặc cho thế thái nhân tình đổi thay
Ví dầu đá nát vàng phai
Thì đời vẫn thế...loay hoay - lại là...

Ta về - quên tháng năm qua
Quên luôn cả bóng chiều tà buồn tênh
Cuộc đời dẫu lắm chông chênh
Thì rồi vẫn thấy bồng bềnh niềm mơ

Ta về - ngơ ngẩn…ngẩn ngơ
Hình như bỏ rớt câu thơ bên đường
Trời cao buông sợi tơ vương
Để hoàng hôn tím luyến thương cuối ngày

Ta về - về với Ta đây
Với cơn mơ vẫn đong đầy như xưa.


Khỏe khoắn rồi.
Tỉnh táo rồi.
Hết buồn rồi.
Tiếp tục, mình sẽ đi nốt quãng đường còn lại trong thế giới ảo.
Refaire la vie.

Tú_Yên

Nhớ...gì đâu !

* Chiều 21/09/2008

Những ngày đã qua.
Chiều nào cũng vậy, mình lại thơ thẩn trên con đường trước nhà.
Happy nằm thật bình yên trên đôi bàn tay mình.
Tất cả các cơ bắp như giãn ra. Cả thân mình mềm nhũn...đầu ngã xuống
...im lặng
...im lặng đến lạ lùng.

Những lúc như thế, mình cảm nhận được: Hình như nó không nghĩ gì...không lo lắng gì...không một cử động nhỏ. Nó đang tận hưởng hạnh phúc - sự an lành và tình thương - từ cái người mà nó quyến luyến và hết lòng tin tưởng.
Và mình...
Những tiếng cười se sẽ...thật vô tư...thật sảng khoái.
Mình cũng đang tận hưởng sự an lành từ cơ thể ấm áp và mềm oặt của Happy.
Mình nói nho nhỏ với nó thật nhiều điều: từ những ý nghĩ lạ lẫm trong đầu đến cả những câu trêu đùa...
Hình như đối với mình - Happy không hẵn là một con chó.

Không thể nào biết được những phút giây như thế đối với mình có giá trị như thế nào.
Sẽ không bao giờ, sẽ chẳng có một ai có thể hiểu được sự bình yên đến tuyệt vời khi mình ôm Happy trong tay.
Tại sao mình yêu Happy đến thế không biết ?
...

Ngày hôm nay...
Mình nhớ Happy...nhớ đến không còn gì có thể hơn được.

Mơ hồ...
...Nó đang ngồi im lặngtrước cửa để nhìn con đường ngoài ngõ...
Bỗng chợt như giật mình, nó chồm dậy...chạy đi...rồi loanh quanh ngơ ngác kiếm tìm...
Bộ lông trắng toát với những đốm vá đen tuyền...như con thoi...chạy qua..rồi chạy lại...chạy ra sau...rồi lại vòng ra trước…
...Thật là vui...thật là thoải mái khi nhìn đôi mắt tròn xoe dáo dác... láo liêng...
Hai con mắt giả màu vàng như sáng lên...
Cái vạch trắng chạy dài từ sống mũi rồi khoanh tròn giữa trán...
Mình vẫn thường âu yếm gọi nó "Happy 5 mắt" đó mà.
...

Vậy mà...
Bây giờ tất cả đã là quá khứ.
Và mình chỉ còn có thể thấy được Happy qua hồi ức mà thôi !
Buồn !!

Ngày mai và những ngày mai nữa...
Mình chẳng còn muốn nghĩ gì !

Tú_Yên

Nói chuyện...một mình !

* Ngày 08/09/08

Nhớ Happy quá !
Mình thật sự cảm thấy nhớ Happy vô cùng.
Con chó nhỏ đáng yêu xinh xắn lúc nào cũng quấn quýt bên mình chẳng chút rời xa.
Là niềm an ủi, là chổ tựa nương để mình bộc bạch những gì sâu kín nhất.

Vậy mà...
Giờ thì không bao giờ còn được trông thấy nó nữa.
Tại sao tất cả những gì mình yêu quí nhất đều lần lượt bỏ mình mà đi vậy chứ ?
Sẽ chẳng còn những bực dọc vu vơ, những tiếng cười vô tư thoải mái.
Sẽ chẳng còn những lúc vui đùa thật trẻ con mà mình gần như mở hết cánh cửa cõi lòng...
Những lúc mà tâm hồn mình như quên hết những gian truân, vất vả bao năm.
Sẽ không còn gì...không còn gì...tất cả !

Happy à !
Tao nhớ mầy lắm.
Nhớ đến không còn chổ nào để có thể nhớ thêm.
...

Đã mấy hôm rồi, lòng mình thật trống trải, gần như chẳng làm hay nghĩ được chuyện gì ra hồn.
Mình chán đến nỗi như muốn bỏ hẵn cái hoài bảo một đời mà mình luôn nâng niu, ấp ủ.
Cái ước mơ - có khi gần như gang tấc, như đã nắm được trong tay - mà có khi lại xa vời vợi như ở tận cõi mịt mù nào mà mình với hoài không bao giờ tới.

Cuộc đời.
Có phải là một bãi chiến trường khắc nghiệt, mà mình thì cứ luôn bị quay tròn trong cái hố thẳm đen ngòm không tìm thấy nẻo nào ra ?
Hay mình mãi là một con vụ - cứ phải xoay tít mù trong đầy dẫy những phong ba, bão táp !?
Mình chán !
Chán đến tận cùng.

Những thân tình hư ảo, có khi tưởng đã thành sự thật, bỗng chốc lại thấy như ở tận đâu đâu chẳng hề hiện hữu giữa cuộc đời.
Tất cả thật mơ hồ, thật mong manh, giống như bọt xà phòng, như cái bong bóng chập chờn lúc nào cũng chực chờ tan vỡ.

Đừng hy vọng gì...vào bất cứ gì...
- Tôi ơi !

Cuộc đời như quả bóng
Lơ lửng giữa trời xanh
Tất cả đều mong manh
Như sẵn sàng tan vỡ.

Đời ta lắm trăn trở
Vui ít
Buồn lại nhiều.
Làm gì có tin yêu
Trong nhân sinh phiền lụy

Hình như là thế ấy...
Mơ ước rơi - rồi rơi...
...

Ước gì Tôi chẳng là Tôi
Nhân gian chỉ những buồn ơi là buồn
.

* Nhớ Happy quá.

Tú_Yên

Nói với...Anh tôi

* Viết cho anh tôi_Liễu Du Công

Anh Hai à !
Không hiểu sao bỗng dưng mấy hôm nay em buồn thật là buồn !?

Hình như có một điều gì đó làm em bâng khuâng, làm em bồn chồn lo lắng thì phải.
Em thật sự không hiểu những ngày sắp tới rồi em sẽ ra sao.
Cứ mỗi lần nghĩ đến điều ấy, em lại thấy bất an trong lòng.

Nói với..."..."

* Ngày 04/08/2008

Anh...nầy !
Đã lâu lắm rồi. Em cũng không nhớ là bao nhiêu thời gian đã trôi qua đời mình.
Lặng lẽ.
Âm thầm.
Những ngày...
Những tháng...
Cứ đi, đi mãi và không bao giờ quay lại.

Thời gian nhanh vùn vụt.
Thoáng chốc đã lại hết tháng.
Vèo cái đã lại hết năm.
Và ta cứ luôn hụt hẫng rồi thầm lặng nhìn theo với niềm tiếc nuối đến vô ngần.
Từ cái ngày mà em quyết định không chơi ảo nữa. Vậy là tự dưng...đùng cái - có được người anh.
Hì…

Thật là vui.
Từ nay thì em tha hồ được nhõng nhẽo bằng thích.
Hì...
Có sợ không ? Anh gì đó ơi !

Anh...nầy !
Có anh rồi, tự dưng em rất nhớ lại ngày xưa của mình.
Nhớ nhiều thứ lắm.
Nhớ nhất là anh Hai của em.

Anh biết không ?
Anh Hai lớn hơn em gần 10 tuổi.
Anh cưng em lắm.
Nhớ lúc em theo anh Hai ra ruộng để vớt cá lia thia...
Hì...
Em thì bé tẹo
Ruộng lại sình lầy.
Rốt cuộc thì không phải em đi theo anh Hai, mà là anh Hai...cõng...em theo.

Ừ ! Kỳ thật.
Ngày xưa - xa vời vợi mà sao hình như lúc nào ta cũng nhớ rõ mồn một như chỉ mới hôm qua.
Quả thật là lạ, phải không - anh gì đó ơi !?

Anh...nầy !
Dạo nầy, em cảm thấy vui.
Quả thật là em đang vui.

Vui vì em được sống với chính con người thật của mình: mơ mộng nhưng không bao giờ ảo vọng.
Em như trút bỏ được gánh nặng, không còn băn khoăn vì những điều vô vị đâu đâu nữa.


Thời gian qua đối với em thật trống trải.
Em chỉ biết nói chuyện với chính mình. Chỉ biết bỏ hết tâm tư, tình cảm vào thơ văn để mong quên đi những đau buồn mà em không thể nào quên được.
Đối với em mỗi ngày cũng chỉ như một ngày.
Em thầm lặng suy tư.
Em hụt hẫng, chán chường.
Và...em tuyệt vọng vì tất cả các ngả đường em đi đều là ngõ cụt.

Cũng chẳng biết tại sao em lại bi quan, yếm thế đến như vậy.
Cũng có nhiều người muốn làm bạn, muốn chia sẻ mọi điều, muốn an ủi, động viên...
Nhưng em như khép kín, hay thậm chí là đóng băng tâm hồn mình.

Hì...
Giờ thì khá thoải mái rồi. Vì đã có người chịu nghe em nói, có người nói em nghe và cả có người cho em...hành hạ nữa.

Hừ...sợ chưa hử ?
Nói vậy thôi !
TY hiền như cục đất ấy. Và...dễ thương như...con chó con mũm mĩm, đáng yêu đó mà.

Anh...nầy !
Em không hiểu những tháng ngày còn lại sẽ như thế nào.
Em chỉ có mỗi ước mơ mà với hoài không tới.
Nhiều khi thấy như trong tầm tay. Có khi lại như ở tận nơi nào xa lơ, xa lắc...
Hình như em không bao giờ bằng lòng với những gì mình đang có !...
Mà thật thì em nào có gì để bằng lòng chứ.

Hì...lại lẩn thẩn rồi !
Thôi ! Không nói nữa đâu.

Tú_Yên

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Nói với Chị yêu

(Viết cho Chị Tôi : Liễu thị Phi Khanh)











* Ngày 12/06/08
Chị à !
Lâu thật là lâu
À, mà không - dường như chẳng bao giờ.
Chẳng bao giờ em nói về Chị, nhắc về Chị - dù chỉ là một câu, dù chỉ là một lời hay thậm chí là một...ý tưởng.


Nói chuyện...một mình

* Ngày 18/05/08

Hôm nay, không ngồi ở ngoài.
Hôm nay vào phòng, đóng kín cửa lại và tắt hết đèn.
Một màn đen kịt, tối thui.
Không tiếngđộng, không ánh sáng (dù chỉ là một chút le lói).
Không...gì hết.
Và...
Mình nằm yên trong cái không gian của riêng mình, rất riêng của mình - để nói chuyện với...chính mình.
Hay đơn giản là cái đầu nhiều ngăn chứa của mình lại bắt đầu làm việc.
Là những suy nghĩ
Là những biện luận
Là những trăn trở
Là những bâng khuâng...
...

Tất cả như một bãi...chiến trường.
Hì...đúng là cái đầu khó bảo.

Ví như con cá Kình ngoài biển cả.
Lâu lâu ngoi lên, hớp lấy không khí, nhìn chút xíu chung quanh...rồi...tùm...lặn mất tiêu.
Sướng thật !
Không cần nghĩ là có ai tìm mình.
Không cần biết là trên mặt đất có biết bao chuyện xảy ra.
…tất bật, rộn ràng, xô bồ, hỗn loạn...hay là gì gì...
Mặc tất cả.

Ngoài đại dương mênh mông, bao la…
Cá Kình ta mặc sức mà bơi. Tha hồ vùng vẫy...
Thật là tự do mà cũng thoải mái biết bao.

Rồi...
Trong cái xã hội bon chen, đầy dẫy những lo âu những tính toán, tràn ngập những đấu tranh.
Có một ông Bố
(hay một bà Mẹ)
...lọ mọ nuôi con.
...lọ mọ với những ước mơ của riêng mình.
Những hoạch định cho những ngày...tháng...năm...sắp đến.

Thật ra thì đó cũng là một điều đương nhiên thôi.
Khi tuổi đời càng lớn thì con người lại hay nghĩ xa xôi, tính đến những cái tưởng chừng như ngớ ngẩn.
Khi tuổi già đã quấn kín lấy, thì ta có cảm giác đơn độc, bơ vơ...
Vậy nên muốn có con cái ở chung.
Muốn có tiếng nói, tiếng cười rộn rã cho vui cửa, vui nhà…
Thì đó chỉ là một ước mơ đơn giản và bình thường thôi mà.
Đơn giản thật đấy chứ.
Bình thường thôi đó chứ.

...Nhưng thật ra thì chẳng bình thường chút nào.
Xã hội càng văn minh, càng tiến bộ...thì con cái càng cách xa cha mẹ. Cho dù đó là một gia đình mà tất cả các thành viên đều yêu mến, gắn bó cùng nhau.
Con cái lớn rồi, tự dưng không còn dựa dẫm vào ta nữa.
Chúng có ước mơ riêng, có những dự định, những tính toán riêng và quan trọng hơn hết là chúng muốn có...một không gian rất riêng của mình.

Vậy thì sao ?
Luẩn quẩn
Loanh quanh
Ta lại nhìn...Ta.
Mà nhìn bằng cách nào kìa ?
Đứng trước kiếng ?
Không ổn rồi.
Chẳng lẽ đứng trước kiếng hàng mấy tiếng đồng hồ ?
Chỉ có cách là nhìn..cái bóng của mình thôi :)
Một, hai, ba...
Thậm chí là nhiều hơn nữa - bằng cách là thắp đèn đủ mọi góc cạnh, mọi hướng khác nhau.
Hì...vậy là đông đảo rồi đấy.
Mà cũng lạ
Cái bóng của chính mình...lại không giống mình chút nào: ốm, mập,dài, ngắn, vặn vẹo, lắc lư...
Rồi có khi cái nọ lại chồng lên cái kia.

Thì ra cuộc đời không đơn giản như ta nghĩ.
Không đúng như ta...mơ.
Và mãi cũng không bao giờ ta đạt được điều mà ta mong muốn.

Cho nên:
- Con cá Kình ơi !
Đừng lặn sâu quá đấy nhé
Hãy ngoi lên nhiều một chút.
Hãy nhìn quanh nhiều một chút.
Hãy hớp lấy thật nhiều không khí...và...
- Bố của con gái ơi ! 

(- Con trai của Mẹ ơi !)
Đừng chủ quan quá đấy nhé !
Đã hy sinh nhiều rồi, thì có hy sinh thêm nữa cũng có gì đâu.
Tập sống...một mình.
Và tập nói chuyện...một mình đi
...là vừa.


À !
Mà “Tôi ơi”: nghĩ nhiều quá rồi đó.
Rốt lại cũng chẳng đâu vào đâu.
Cái gì cũng là: được và mất - méo và tròn - đen và trắng...
Là phản biện đó chứ.
Nhưng càng đi sâu chừng nào thì càng rối như...tơ vò - chẳng còn biết đâu mà lần, mà gở.

Thôi !
Quẩn quanh mãi mà làm gì.
Cái bóng của tôi ơi !
Mệt rồi, đi ngủ thôi.
Ngày mai mình lại bắt đầu...một vòng luẩn quẩn.

Tú_Yên

Thầm thì...với mình !

* Ngày 09/05/08

Một đời thấp thoáng qua nhanh
Thời gian trôi mãi để dành được đâu


Đúng là như thế.
Hai câu thơ mà mình tâm đắc nhất
- Như một nỗi khắc khoải khôn nguôi.
- Như một mặc định tất nhiên của kiếp người.
- Như một lời thở than...
- Và như cả niềm tiếc nuối đến...vô cùng tận !...

Một năm.
Mới đó mà đã đúng một năm mình lang thang trên thế giới ảo.
Vui thì ít.
Mà buồn thì vẫn nhiều.
Cũng chẳng biết có phải vì mình quá mơ mộng rồi dễ bị thất vọng hay không ?
Nhưng sao mình thấy tất cả hình như mông lung thế nào ấy.
Bắt đầu từ "không"...và một năm qua đi - mình lại trở về với..."không".

Thôi thì…
Hãy kết thúc chặng đường đã qua: Một năm miệt mài trong "hư ảo"…
Và lại nối tiếp một khởi đầu mới cũng trong "hư ảo".

Cố mà quên đi cái hiện thực truân chuyên, gian khổ.
Bỏ cả cách sống mơ hồ trong mơ ước..."mộng du".
Hãy tự dỗ dành mình: "Tú_Yên à ! Cứ tưởng như mình là mình của cái thời xa xưa ấy mà không phải là mình của...bây giờ là được rồi.

Thế nhé..."Tôi ơi"
Ừ !
Thì thế.
Cứ bằng lòng với một chút gì...như có…như không…
Chắc cũng được mà.
Chắc cũng được thôi.

Tú_Yên

Nói chuyện với…bóng

* Ngày 01/05/08

Có những khi tự mình nói chuyện với...cái bóng của mình.
Thế mà lại hay, vì mãi mãi "nó" sẽ không "cãi" lại mình tiếng nào.
"Nó" ngoan ngoãn im lặng.
Thậm chí là rất "đồng tình" với tất cả những gì mình nói ra. Dù là đôi khi mình có lỡ nói "sai" đi chăng nữa.
 
Người bạn trung thành tuyệt vời, thậm chí hơi... ngu...một chút: "cái bóng của tôi"
Thầm thì...
Thầm thì...
"Cái bóng của tôi ơi ! Tao đang nói chuyện với mầy đó".
...

Có những chuyện mà nếu mình cứ chất chứa mãi trong lòng thì sẽ nặng nề lắm. Cho nên tự nói với mình cũng là một cách giải tỏa đấy thôi.
Phải không "cái bóng của tôi" ?
Rồi nhiều khi nói với cái bóng của mình, lại an tâm vô cùng vì không sợ "tam sao thất bổn" nữa.
Trong cái thế giới mông lung, mơ hồ nầy thì lại càng an toàn hơn vì chẳng ai biết ai là ai. Tha hồ mà nói hết những gì mình đang chất chứa trong "cái đầu khó bảo" của mình.

Hì...
"Cái bóng của tôi ơi ! Hết chuyện để nói với mầy rồi".

Tú_Yên

Nói chuyện...một mình

* Ngày 19/04/08

Đã lâu lắm rồi.
Đã thật là lâu, mình chẳng nói được gì với...chính mình.
Rất rất nhiều những điều mà mình cứ mong nó tan biến hết đi cho lòng mình được vơi nhẹ.

Nhớ ngày xưa ghê lắm.
Mấy lúc sau nầy mình thấy nhớ đủ thứ và luôn ao ước được trở lại ngày xưa.
Nhớ những ngày lang thang cùng nhỏ bạn thân: hai đứa đi lung tung mà cũng chẳng bao giờ cần biết là sẽ đi đâu và để làm gì.
Những lúc như thế, đầu óc rỗng không thật là thoải mái.

Năm tháng qua nhanh thật.
Rồi thì sẽ già - sẽ...
Vậy mà hình như mình chưa làm được gì cho chính cả bản thân mình.

Nhớ Ba.
Nhớ Má.
Nhớ cả mấy đứa em kết nghĩa của ngày "học làm thầy".
Nhớ nhỏ Tuyết Lang ghê đi.

Nhớ lần hai đứa đi..."trộm" xoài trong...Chùa.
Hái chỉ để hái vậy thôi chứ cũng không ăn uống gì.
Đúng là...con nít thật tình.
Phá quá chừng chừng.

Mà sao dạo nầy mình kỳ vậy kìa, toàn nhớ gì đâu đâu - lại không muốn liên lạc với ai !...
Thôi không nghĩ nữa.

Tú_Yên

Ba năm_Một chặng đường



* Ngày 06-05-2010


Ba năm.
Cũng đúng vào giờ và ngày tháng nầy ba năm về trước, mình đã post bài thơ đầu tiên lên DĐ KHPT - sau một thời gian rất dài im ắng.
Nói đúng hơn thì chính nỗi lo cơm áo gạo tiền đã chôn vùi, khuất lấp đi niềm mơ hoài và khát vọng mà mình ấp ủ cả đời đối với niềm đam mê văn chương.

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

Một kiếp người

Tối qua, vào thăm trang thơ của anh PT Nhân (PN San) - một người bạn thơ, tuy lớn hơn nhiều tuổi nhưng mình vẫn luôn thích gọi bằng "anh Nhà Quê" một cách thân thiết và thoải mái với chút gì đó nũng nịu của người em gái nhỏ.

Trang thơ vắng ngắt!
Chỉ là trên mạng, chỉ là màn hình vi tính, vậy mà sao mình vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo và buồn thảm đến khôn cùng.

Quãng đường qua

Giáng Sinh sắp đến.
Vậy là một năm nữa lại chuẩn bị qua đi.
Những ngày cuối cùng của tháng mười hai, trong một chừng mực nào đó, dù quá khứ hay tương lai, thì mãi mãi vẫn chỉ là chuỗi dài tất bật những chuyện đời thường, nhưng lại luôn âm ỉ biết bao điều trăn trở.
Thời gian như ngưng đọng đối với vạn vật chung quanh, như đứng yên một chổ không hề xê dịch, vậy mà trôi nhanh đến chẳng thể ngờ.

Một năm
Rồi lại một năm
Thời gian cứ thế lặng thầm thoi đưa

Lời muốn nói











Thời gian như bóng nắng
Vừa sớm đã chiều tà
Cứ trôi đi thầm lặng
Đưa ta vào phôi pha.


Thế đấy !
Thời gian cứ đi qua mãi chẳng đợi chờ ai, chẳng vướng bận gì và ta cũng chẳng thể nào níu giữ.
Mới đó thôi mà đã gần hai mươi năm tôi không được nhìn thấy Má của tôi.


Niềm mơ nguyên vẹn



Những cơn mưa cuối mùa rồi cũng qua nhanh. 

Bầu trời như xanh hơn trong những ngày nắng vàng ấm áp.

Buổi sáng.
Mây gờn gợn nhẹ bay trên khoảng không cao rộng, dường muốn vui đùa cùng cơn gió đã mang chút hơi hướm se se của ngày đầu Đông.

Vu Lan_nỗi nhớ...





















Tháng bảy về
Không gian yên ắng nhẹ nhàng và hình như phảng phất đâu đây là mùi trầm hương thoang thoảng.
Các cổng chùa rộng mở.
Mọi người tất bật, xôn xao để chuẩn bị bước vào Lễ hội Vu Lan: Mùa báo hiếu.

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Đậm đà hương vị Bún nước lèo














Nếu người Việt miền Nam có món "canh chua cá kho tộ" vừa dân dã, vừa ngon miệng.
Người Hoa có cải "xá bấu"
Thì người Khmer có mắm "Bồ hoóc" (prô-hok), một loại thực phẩm độc đáo của riêng mình.
Và chính từ loại mắm đặc biệt nầy, đã sản sinh ra món "bún nước lèo", một thức ăn tiêu biểu không thể nào thiếu của người Khmer vùng đồng bằng Nam Bộ.

Dạ cổ hoài lang

Ngọt ngào điệu hát Đất Phương Nam

Nhắn ai đi về miền đất phương Nam
Trời xanh mây trắng, soi dòng Cửu Long Giang
Mênh mông rừng tràm
Bạt ngàn dừa xanh

...

Có lẽ không ai khi nghĩ đến vùng đất Phương Nam lại không từng một lần nghe qua bài hát "Bài ca đất Phương Nam" với những tiết tấu âm nhạc sâu lắng của Lư Nhất Vũ và ca từ ngọt ngào đậm đà màu sắc quê hương của tác giả Lê Giang.

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

Không gian xanh trên dòng Tiền giang



Sông Cửu Long, là tên gọi chung cho các phân lưu của sông Mê Kông chảy trên lãnh thổ Việt Nam.
Bắt đầu từ Phnôm Pênh, nó chia thành 2 nhánh: bên phải là sông Bassac (sang Việt Nam gọi là Hậu Giang hay sông Hậu) và bên trái là Mê Kông (sang Việt Nam gọi là Tiền Giang hay sông Tiền).
Cả hai đều chảy vào vùng châu thổ rộng lớn Nam Bộ Việt Nam (dài chừng 220-250 km mỗi sông).
Tại đây, sông Mê Kông còn được gọi là sông Lớn, sông Cái, hay sông Cửu Long.
Có lưu lượng rất lớn, khoảng 6.000 m³/s về mùa khô, lên đến 120.000 m³/s vào mùa mưa, và chuyên chở rất nhiều phù sa về bồi đắp cho đồng bằng Nam Bộ.

Quán Vườn




Bên ly café thơm ngát, câu chuyện về một không gian hư vô lại thật gần và như hiển hiện ngay trước mắt mọi người. Những nick_name, những câu đùa vui dí dõm hay những lời chọc ghẹo vu vơ lại trở thành những đề tài nóng bỏng, minh chứng cho sự hòa hợp giữa những người mà mấy phút trước đây chỉ là những bóng hình nhạt nhòa xa lắc.

Win Win























Win Win

Con vật mà Tôi yêu thương.
Là người bạn thân thiết mà hàng ngày Tôi luôn nhỏ to trò chuyện hay đôi khi cùng đùa giỡn cho "vui".
Đối với Tôi, chó có một vị trí thật đặc biệt và dường như không bao giờ Tôi coi nó là một sinh vật chẳng hiểu biết gì.

Như một giấc mơ




Đã từ lâu, Vĩnh Trà vẫn hằng ao ước có được những người bạn thật sự hiểu mình.
Những người bạn chân thành và nhân hậu có cùng chung sở thích, cùng chung niềm đam mê - một niềm đam mê rất tao nhã và thú vị: đó là Văn_Thơ.

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

Ngày Hội ngộ




Biết bao nhiêu ý nghĩ cứ loay hoay trong đầu.
Biết bao nhiêu là điều muốn nói lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Cái cảm giác như mơ hồ...như mông lung...như một cái gì đó bất ngờ đến đổi đôi khi ta không dám tin đó là sự thật.
 
Ấy vậy mà điều đó lại đến: Những nick_name trong thế giới ảo bỗng chốc lại hóa thành người bằng xương bằng thịt thực sự hiện hữu bên nhau với tay trong tay và những ánh nhìn vui tươi, hớn hở.

Ảo hóa Chân
















Đã từ rất lâu, Vĩnh Trà vẫn mơ hoài về niềm đam mê thuở nhỏ.
Và giấc mộng một thời không ngừng thôi thúc khi cuộc sống đã có một chút gì đó đổi thay.

Gần hai năm miệt mài lang thang khắp nơi trong thế giới ảo. Vĩnh Trà không dám nghĩ rằng: rồi mình sẽ có được những người bạn thực trong một không gian mênh mông mà mỗi người chỉ là một nick_name.

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Tết Khmer_Chôl Chnam Thmây

Những ngày trung tuần tháng tư.
Nếu có dịp đến Trà Vinh, chắc hẵn không ai là không cảm thấy háo hức trước không khí nhộn nhịp sắm sửa của đông đảo đồng bào Khmer.
Đó chính là những ngày chuẩn bị để đón chào Lễ Tết Chôl Chnam Thmây.

Về Trà Vinh












Từ Thành phố Sài Gòn…

Bỏ đi cái oi bức ngột ngạt tỏa ra từ mặt đường nhựa và những tòa nhà cao ngất ngưởng. Rời xa mùi xăng xe và khói bụi mịt mù...
để xuôi về miền Tây trù phú với những cánh đồng lúa bạt ngàn, những vườn cây xanh mướt sai oằn hoa trái.
  

Niềm mơ...




Nim mơ

Có lẽ, từ ngàn xưa cho đến tận bây giờ: trong những thú giải trí thanh tao trên đời thì chúng ta phải nói đến Cầm - Kỳ - Thi - Họa.

Vĩnh Trà, đơn giản chỉ là một phụ nữ bình thường như trăm ngàn phụ nữ khác.
Nhưng với vẻ ngoài bình dị chân chất thì ẩn chứa trong Cô là cả một ước mơ cháy bỏng: niềm đam mê Thơ_Văn.

Mấy mươi năm đã trôi qua.
Cuộc sống chộn rộn và vất vả, nhưng lúc nào Cô cũng canh cánh nỗi lòng với nghiệp dĩ văn chương.
Những khi thao thức khó ngủ trằn trọc giữa khuya, có lúc dù đang bận bịu tất bất với công việc mưu sinh hàng ngày...bất chợt một ý nghĩ thoáng qua, Cô lại chộp vội lấy quyển sổ nhỏ và cây bút bi lúc nào cũng để sẵn bên cạnh, hý hoáy ghi vội ghi vàng...

Lắm lúc Cô chợt bật cười vì sự ngớ ngẩn, mê đắm của mình: “mê gì không mê, lại mê thơ” 😍

- Không sao, chỉ là cái nợ thi nhân thôi mà.
Cũng tao nhã lắm đó chứ.

Cô lầm thầm rồi tự trấn an mình như thế.

Vu Lan_ Mùa báo hiếu

Năm nào cũng thế.
Cứ mỗi độ tháng bảy về, người người lại lũ lượt đến Chùa để cúng dường, để cầu an cho người sống và cầu siêu cho những người đã khuất.
Vu Lan_Mùa báo hiếu.
Là ngày mà tất cả mọi người dành trọn lòng mình cho riêng một người được trân quí nhất trên đời : Mẹ

Hôm nay là Lễ Vu Lan
Tôi muốn được viết về người Mẹ đã khuất của tôi.

Bán thơ ?

Bán thơ có giống bán đời ?
Người ta vui quá.
Tôi thời buồn thiu.

Tú_Yên

(07-12-2013)

Hình như...

Hình như…
Trời đã vào Đông
Nên chăng hoa tuyết bay vòng trang thơ.

Ơi nầy !
Người lắm mộng mơ
Đường trần mấy nẻo...
Đôi bờ - sóng xô ?

Tú_Yên

(06-12-2013)

Đôi khi...

Nghìn năm trăng đó - thờ ơ
Cho đời dệt mãi giấc mơ muộn màng
Vẫn là ngày_tháng - đa đoan
Thơ thì...
Thơ lắm võ vàng
Đôi khi...

Tú_Yên

(05-12-2013)

Giá như...

Người đi đâu ?
Người về đâu ?
Chiều nghiêng nên nắng xóa màu thời gian

Thơ là câu_chữ lang thang
Gửi cho muôn hướng...tình tang...
Quên đời.

Giá mà...
Tuyết trắng ngưng rơi
Cho xanh hơn áng mây trời
Giá như...

Tú_Yên

(05-12-2013)

Vẫn là…


Vẫn là năm tháng phôi pha
Trang thơ để lại cho ta - với người…

Tú_Yên
(04-12-2013)

Một góc đời

Một góc đời riêng
Một giấc mơ
Dăm ba câu_chữ góp thành thơ
Như mây vơ vẩn ngoài hiên lặng
Như gió bâng khuâng mãi đợi chờ...

Chờ chi ?
Ơi gió !
Chờ chi gió ?
Khi nắng mưa kia cứ lượn vòng
Là ta với bóng hoài đơn lạnh
Theo ánh trăng vàng nghiêng bến sông.

Thì thôi !
Tôi hỡi !
Đừng mong ngóng
Dẫu có trăm năm cũng chỉ là...
Như con sóng vỗ bên bờ cát
Xa khuất chân trời
Xa...
Mãi xa.

Tú_Yên

(19-11-2013)

Lối đi_về

Thời gian thường lẳng lặng
Nên mùa thu mau phai
Nhớ hoài thời áo trắng
Phượng hồng đầy trên tay

Đường chiều - mưa xứ lạ
Khắc khoải ?
Chẳng là chi
Biết còn ai ngóng đợi
Lối đi_về - những khi...

Tú_Yên

(04-08-2013)

Hè ơi ! Đừng đi

Thì cứ thế
Hè ơi !
Đừng đi nhé
Ở lại đây cho cánh Phượng tươi màu
Lời đã hẹn
Hình như còn nguyên đó
Một lần thương
Quên_nhớ
...ở trong nhau ?

Thì cứ thế
Mùa qua
Hè năm cũ
Sân trường xưa còn đủ những mông mênh
Cặp sách đó vẫn nguyên lành ước vọng
Thế mà sao
Mình_Ta - lại buồn tênh !?

Tú_Yên

(02-08-2013)

Áo trắng ngày xưa

Ngày xưa em áo trắng
Cặp sách theo tay gầy
Chân guốc
Chiều lẳng lặng
Vẫn đi
Về
...qua đây

Ngày xưa em áo trắng
Tóc dài buông thướt tha
Đôi mắt hiền xa vắng
Làm xao lòng người ta.
...

Em - bây giờ tóc ngắn
Đã hết rồi mộng mơ
Nét trầm tư trĩu nặng
Ai đâu còn ngẩn ngơ ?

Em - bây giờ tóc ngắn
Bước chân buồn liêu xiêu
Chiều
...qua chiều
Lẳng lặng
Tâm miên man bao điều.

Tú_Yên

(01-08-2013)

Giấc mộng đời

Hãy giữ giùm em giấc mộng lành
Như ngàn tia nắng giữa trời xanh
Hoa chen đua sắc cùng mây trắng
Bên gối êm đềm
Em với anh.

Hãy giữ giùm em giấc mộng đời
Vỗ về ước vọng thuở mù khơi
Lời ru theo gió về muôn hướng
Ướp ngọt men nồng duyên lứa đôi.

Hãy giữ giùm em mộng đá vàng
Chiều nghiêng nghiêng bóng
Sắc hồng lam
Như làn khói tỏa lều tranh cũ
Đưa cánh chim xưa trở lại đàn.

Mơ ước cùng nhau
Giấc mộng đầy
Một đời thanh thản tựa làn mây
Đồng xa - sóng lúa dường như nói...
Hạnh phúc yên bình
Ta mãi xây.

Tú_Yên

(28-07-2013)

Vẫn Quê

Về Quê thăm bóng Dừa xanh lá
Thăm cả con kênh rất lặng thầm
Quằn mình theo suốt tháng năm
Quê xưa
Dẫu lắm thăng_trầm - vẫn Quê.

Tú_Yên

(23-06-2013)

Trăm năm - muộn phiền

Mưa rơi
Rơi giữa chừng trời
Đếm mưa hay đếm lối đời mù tăm ?

Một thời khuất lấp xa xăm
Lặng chìm trong cõi trăm năm - muộn phiền.

Tú_Yên

(23-06-2013)

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Chắt chiu cho mình

Dòng đời luôn lắm bão giông
Biết làm sao giữa có_không - cộng _trừ
Buồn đau luôn cứ hình như
nhân đôi.
Thôi chớ khư khư muộn phiền

Tình người thì lắm đảo điên
Xót xa chi để niềm riêng nhập nhằng
Trăng kia vẫn mãi là Hằng
Thướt tha
Son trẻ
...dù rằng vạn năm

Đất rất gần
Trời xa xăm
Nơi đâu cũng lắm thăng_trầm lá lay
Mây trời muôn thuở vờn bay
Như sông chảy suốt tháng ngày - lẻ loi

Đất nào biết bạc như vôi
Chỉ nhân sinh cứ đãi bôi - lạnh lùng
Cuối Đông đổ hạt mưa phùn
Bạc đầu - sóng vỗ về cùng biển khơi

Nơi đâu cũng đất_cũng trời
Quê tôi_Tôi vẫn một đời mến yêu
Dẫu cho vui ít_buồn nhiều
Gạn trong_lắng đục - chắt chiu cho mình...

Tú_Yên

(13-06-2013)

Khắc khoải_Cung trầm

Tương tư hạt nắng ngoài song cửa
Hay bóng mây trôi ở cuối trời
Sông xa con sóng nghìn năm vỗ
Bờ cát mệt nhoài...
Con sóng ơi !

Tương tư chiếc lá mùa Thu cũ
Vàng vọt hiên thưa cứ lặng thầm
Rơi rơi như ánh tà huy vỡ
Qua mấy thăng trầm
Qua tháng năm.

Tương tư - Ta vấn lòng ta mãi
Nhung nhớ chi cho để phải buồn
Thương yêu thì cũng là như thể
Trăng sáng bên trời
Trăng sáng buông.

Tương tư ?
Thôi nhé !
Đừng mơ nữa
Mấy khúc tri giao cũng nhạt nhòa
Vu vơ ta ghép thơ thành nhạc
Khắc khoải cung trầm - vọng nẻo xa ?

Tú_Yên

(24-05-2013)

Còn không ?...

Lục Bình trôi nổi ngoài sông
Ao xưa giờ chỉ còn bông Cúc vàng
bên đường. Theo gió mùa sang
Cánh Chuồn đi lạc
...lang thang - bên đường.

Trà Vinh là đó Quê hương
Rợp màu xanh lá
Phố buồn - lá xanh
Bao giờ thơ bớt mong manh
Thì hoa tím lại phong phanh khoe màu.

Ao Bà Om
Người lao xao
Hình như có bước chân nào xa xưa
Thương yêu nói mấy cho vừa
Còn không cái thuở...
Người chưa muốn về !?

Tú_Yên

(22-05-2013)

Bây giờ...

Quê nhà nay vẫn thế thôi
Chỉ là người đã đi rồi - mau quên
Sông buồn.
Con nước mông mênh
Bơ vơ cánh Vạc...buồn tênh
Bây giờ.

Tú_Yên

(21-05-2013)

Tháng 5 buồn

Cành Tre
Mỗi chiếc lá vàng
Gió qua - lá rụng
...tình tang - rơi vèo
Gió buồn ngơ ngẩn trông theo
Hỏi ai có nhớ quê nghèo ngày xưa ?

Ráng chiều trôi mất vì mưa
Người đi
Bỏ cả bóng Dừa lao xao
Bỏ hàng Dâm Bụt cạnh ao
Bỏ luôn cả tiếng thơ
...rao - lạc vần.

Nầy Tre !
Có thấy bâng khuâng ?
Phải chăng vẫn nhớ những lần - Gió qua ?

Tháng Năm buồn !
Hạt mưa sa
Tôi về nhặt bóng...
Tre là đà bay

Lặng nhìn xác lá trên tay
Người đi để Gió qua ngày - ngày qua.

Tú_Yên

(18-05-2013)

Ngày Lễ Mẹ

Không riêng chi một ngày nầy
Nhớ thương luôn cứ mãi đầy khôn nguôi
Đường đời nào có trôi xuôi
Thế nên con phải ngậm ngùi - đa mang

Mẹ đi - rời cõi trần gian
Bỏ con ở lại ngút ngàn đợi mong
Cội nguồn luôn ngóng dòng sông
Âm dương chia cắt
…xót lòng
Mẹ ơi !

Nghìn năm sóng dập hoa trôi
Hôm nay "Lễ Mẹ"
Mưa rơi giọt sầu.

Tú_Yên

(11-05-2013)


Kiếp người ?

Đời "vô ngã"
Hay tình người "vô nghĩa" ?
Trăm năm rồi
Trăm năm nữa
...bằng không !
Dẫu có níu được vòng quay vũ trụ
Thì kiếp người vẫn là những long đong.

Tú_Yên

(06-05-2013)

Vẫn còn Xuân

Cũng vẫn còn đây bóng dáng Xuân
Chúc người xinh đẹp - nét thanh tân
Dẫu cho Xuân đến bao lần nữa
Vẫn mãi an vui với phúc phần.

Tú_Yên

(11-02-2013)

Chúc Xuân

Xuân về khắp ngõ rồi đây
Mai_Đào nở rộ gió lay nắng vàng
Chúc Thịnh vượng
Chúc An khang
Chúc thêm hạnh phúc_rỡ ràng công danh

Tú_Yên

(09-02-2013)

Xuân

Rập rềnh hoa lá khoe màu thắm
Xuân đến ngoài kia
Xuân đến rồi.

Mây trắng
Trời xanh
Tia nắng ấm
Rộn ràng chồi mới lại sinh sôi.

Tú_Yên

(09-02-2013)

Quà Mừng Xuân

Xuân về
Bờ nắng xôn xao
Dặm ngàn xa ngái
Làm sao hỡi người ?

Đã đi quá nửa cuộc đời
Nhìn quanh cũng chỉ đầy_vơi riêng mình

Thơ ai thấm đẫm nghĩa tình
Vậy mà bến bãi chùng chình - nhiêu khê !

Xuân qua
Xuân lại trở về
Lòng riêng em vẫn bộn bề - đa đoan

Mai nầy mùa có về ngang
Để vần thơ cũ...hoang mang
Thế là...

Xuân về
Xuân cứ thướt tha
Mượn bao câu_chữ làm quà - mừng Xuân

Tú_Yên

(09-02-2013)

Chúc Xuân

Chúc Xuân nồng
Chúc Xuân tươi
Chúc may mắn để nụ cười vô tư
Chúc mưa_nắng chỉ hình như
khẽ khàng. Trời_đất hiền từ giao thoa

Chim chuyền cành ríu rít ca
Chúc hạnh phúc
Chúc nhà nhà an vui

Xuân về
Xin chúc nơi nơi
Phúc_Lộc vẹn vẻ
Cả đời bình yên.

Tú_Yên

(09-02-2013)

Xuân Quê Hương

Xa xôi chi - nửa góc trời
Tiếng lòng ai trổi ?
Để rơi nỗi chờ
Biệt ngàn nên sóng bơ vơ
Ngăn sông_cách núi
Mộng hờ vụt bay

Năm rồi năm - lại qua tay
Xuân đi_Xuân đến
Lá lay tấc lòng
Hỏi rằng: có nhớ quê không ?
Tiếng ai lạc giữa mênh mông nẻo đời.

Về mà đón Tết - Người ơi !
Xuân quê vẫn mãi của thời - xưa_xa.

Tú_Yên

(04-02-2013)

Quê xưa

Con đường về lại quê xưa
Lung linh bóng nắng
Hàng Dừa
Bờ ao

Vẫn còn thửa ruộng xanh màu
mạ non. Với lũy tre rào triền đê

Vẫn còn nguyên - một góc quê
Lửng lơ treo mảnh trăng thề - đầu non

Quê hương
Muôn thuở mãi còn
Chỉ e sóng dữ...xói mòn - chân tâm.

Tú_Yên

(27-01-2013)

Gió Xuân

Vi vu gió đẩy cánh Diều
bay cao. Giữa bóng ráng chiều mùa Xuân
Lộc non như cũng tần ngần
Xuân qua
Xuân lại
...mấy lần - Xuân ơi !

Trùng dương sóng vỗ bên trời
Reo vui như thể đón mời bình minh
Êm êm
Câu Lục Bát Tình
Cho vần thơ nối để mình gặp ta

Một ngày
Giờ_khắc giao thoa
Gió Xuân quấn quýt đưa ta - gặp mình.

Tú_Yên

(27-01-2013)

Chờ...

Thế là năm tháng dần qua
Hoàng hôn đổ bóng
Chiều tà chênh vênh
Ngàn xa, con sóng mông mênh
bạc đầu. Mây trắng bồng bềnh trôi đi

Còn không một nhánh lưu ly
Ngày xưa - xưa ấy
Chút gì...
Còn không ?

Nghìn thu
Mưa_nắng quay vòng
Trà Vinh vẫn mãi...chờ mong - khách về.

Tú_Yên

(21-01-2013)

Mưa Xuân

Kia kìa...
Mấy hạt mưa Xuân
Tí ta tí tách làm bâng khuâng chiều
Cây cành bất chợt liêu xiêu
Rung rung nẩy lộc thật nhiều
Mùa Xuân ?

Lung linh nắng lại trong ngần
Cho mây gói gió - bần thần chồi non
Xanh xanh tán lá xoe tròn
Long lanh ánh mắt - ai còn nhớ không ?

Mưa Xuân lần lựa - quay vòng
Qua mưa trời lại sáng trong
...Xuân về

Tú_Yên

(20-01-2013)

Theo Xuân về

Theo Xuân về - có nắng vàng
Có nhành Mai
Có sẽ sàng lời ca

Cành Đào khoe sắc thướt tha
Hồng
Lan
Huệ
...Cũng mượt mà xinh tươi

Theo Xuân có cả tiếng cười
rộn vang. Của biết bao người gần xa

Thế là...
Xuân lại về qua
Phố xênh xang phố
Nhà nhà an vui.

Tú_Yên

(13-01-2013)

Thế rồi...

Thế rồi...
Hết cả mùa Thu
Để cho Đông đến mây mù nhẹ giăng

Xuân về
Người có hay chăng ?
Hậu giang chia nửa...bóng trăng - sông Tiền.

Tú_Yên

(07-01-2013)

Hình như...

Cuối trời
Mây xám chợt buông
Âm ba tiếng sóng khơi nguồn trầm tư

Đời là mấy thoáng huyễn hư
Vì đâu thơ cũng
...hình như - đượm buồn ?!

Tú_Yên

(06-01-2013)

Trà Vinh_Quê Tôi

Mời anh thăm lại quê em
Đôi dòng Tiền_ Hậu êm đềm lượn quanh
Hàng Dầu_Sao
xanh thật xanh
Rì rào chiếc lá trên cành đong đưa

Quê em râm mát bóng dừa
Lục bình tim tím lưa thưa xuôi dòng
Cửu Long - chín ngọn sông Rồng
Ôm phương Nam để cho đồng phù sa

Mẹ ru hời
Lúa đợi Cha
Tình quê nồng ấm thiết tha cao vời

Thăm quê mình nhé - Anh ơi !
Trà Vinh ta đó một đời tơ vương
Bóng Dầu theo những con đường
Đem dịu mát che người thương tìm về

Một trời ngan ngát hương quê
Ao Vuông
Ba Động
...chẳng hề xa xăm
Cửu Long - soi bóng trăng rằm
Đồng xanh lúa vẫn âm thầm trổ hoa

Trà Vinh - còn đó quê ta
Dẫu nghìn năm chẳng nhạt nhòa phôi phai
Phố xưa - đổi mới từng ngày.

Tú_Yên

(01-01-2013)

Vẫn là...

Vẫn là...
Mưa_nắng - đấy thôi
Mà sao sóng gợn giăng đôi bến bờ
Em về viết nốt vần thơ
Gửi theo mây gió hững hờ - tìm vui

Đêm trăng sóng sánh
- ngậm ngùi
Lặng soi gối chiếc
Sụt sùi...
Tiếng ai ?
Tháng ngày rơi vội qua tay
Em ru lá rụng chia hai nỗi buồn

Bên thềm tiếng Vạc kêu sương
Vu vơ em đếm sợi thương_sợi chờ
Nhớ gì mà lá ngẩn ngơ
Rơi chi rơi mãi làm thơ nghẹn ngào.

Lưng trời
Lạc mất vì Sao
Lạc luôn một chút mưa mau
Chạnh lòng !

Tú_Yên

(28-12-2012)

Sính lễ - là thơ ?

Biết rằng...
Sính lễ - là thơ
Mà sao dạ cứ ngẩn ngơ bấy ngày ?
Thuyền như cánh gió vèo bay
Bến là sương khói phủ đầy trời xa

Biết rằng...
Đời lắm nỗi phôi pha
Duyên tơ như bóng nắng nhòa chân mây
Mượn vần dệt chút mê say
Góp gom câu_chữ vơi_đầy - tìm quên...

Thì là...
Thuyền
Bến
- chông chênh
Đảo chao giữa khoảng bồng bềnh - mộng mơ ?

Biết rằng...
Sính lễ - là thơ
Mà sao dạ cứ ngẩn ngơ - mơ hoài.

Tú_Yên

(27-12-2012)

Ơn Thầy

Hai mươi_mười một hàng năm
Thân thương gửi mấy lời thăm đến Thầy
Nhớ ngày cặp sách cầm tay
Mẹ Cha sinh dưỡng
Cô Thầy bảo ban

Cả đời nghiệp dĩ lo toan
Mong em thơ sẽ rỡ ràng mai sau
Trí tâm ngay thẳng hàng đầu
Lễ_Nghĩa_Hiếu_Kính - là câu vỡ lòng

Ngại gì gió giũ Đông phong
Quản chi mưa nắng giữa dòng thời gian
Vững tay chèo lái thuyền nan
Thầy mang con chữ trao sang cho trò

Thiên thu vẫn một chuyến đò
chở bao tri thức. Nào so đo gì

Ơn Thầy !
Xin mãi khắc ghi
trọn đời. Nghĩa ấy chẳng gì phôi pha.

Tú_Yên

(19-11-2012)

Tiếng thơ

Tiếng thơ đi giữa cuộc đời
Cho ta có được một thời mộng mơ
Quê Tôi sóng vỗ đôi bờ
Hậu_Tiền hai nhánh mãi chờ trăng lên.

Cánh đồng vàng
Lúa mông mênh
Có biển Ba Động bồng bềnh thuyền trôi
Ao bà Om - chẳng xa xôi
Trăm năm như tiếng thơ Tôi - dịu dàng.

Tú_Yên

(17-11-2012)

Rơi

Vẫn là một thoáng - tìm quên
Mượn bao câu chữ lênh đênh đở buồn
Từ ngày Trầu đoạn tiếng thương
Phôi pha cùng khúc tiêu tương - mây trời

Lạc vần
Thơ lắm hợt hời
Bơ vơ rơi giữa trùng khơi - ngút ngàn
Để rồi thu mới dần sang
Chiều buông cho chiếc lá vàng - ngẩn ngơ !

Tú_Yên

(06-11-2012)

Vu vơ đôi lời

Trúc xinh
Trúc mọc bên đình
                  (Ca Dao)


Mượn thơ
Xin gửi chút tình nhỏ nhoi
Một thời gió cuốn mây trôi
Từ em ươm giấc mơ đời - lãng quên

Sông xuôi
Con nước buồn tênh
Lục Bình tím ngát giữa mông mênh chiều
Nhắn làn mây trắng phiêu diêu
Cảm ơn đời - đã ít_nhiều luyến lưu.

Tú_Yên

(06-11-2012)

Tri âm - tìm về ?

Bâng khuâng
Bóng ngã xuống chiều
Lửng lơ...
Mây tím phiêu diêu lưng trời
Rầm rì tiếng sóng xa khơi
Mải mê mấy bước chân đời mù tăm

Chông chênh giữa chốn thăng_trầm
Vẫn còn một khúc tri âm - tìm về.

Tú_Yên

(06-11-2012)

Nợ đời ?

Trăng soi
Trăng rụng xuống cầu
Nợ tình trả ở kiếp sau ?
Ơi người !
...

Trăm năm
Mấy tiếng khóc_cười
Đa đoan
Nên phải “lấy mười_làm năm”
Giữa bao gian khó nhọc nhằn
trần gian. Nên cứ băn khoăn, muộn phiền

Biết đâu là nợ_là duyên ?
Rồi ra lắm nỗi triền miên khổ sầu
Bao giờ bể hóa nương dâu
Thì đời mới được trọn câu ân tình

Thôi đành làm bóng lặng thinh
Để cho êm ấm chuyện mình_chuyện ta.

Mênh mông
Sóng bạc phủ nhòa
Bờ rêu yên ắng
Ngày qua…
Qua ngày.
Chẳng màng gió thoảng_mây bay
Cũng không nhớ những lá lay cõi trần

Mong sao vẹn vẻ một lần
Nợ đời ?
Bi lụy_phúc phần - là đâu ?
...

Nợ tình
Phải trả làm sao ?
Nợ đời trả bởi niềm đau - kiếp nầy.

Tú_Yên
(30-10-2012)

Vẫn là quê xưa

Một vầng trăng toả khắp nơi
Thơ là thơ của cả thời bao dung
Trà Vinh - mở rộng lòng chung
Nắng là nắng.
Dẫu mông lung vẫn hồng

Lúa vàng ươm - khắp cánh đồng
Sông xưa thì cứ xuôi dòng mãi thôi !
Về đi - đừng nghĩ xa xôi
Quê là quê của một thời - đã qua

Đi đâu cũng nhớ góc nhà
Nhà ta vẫn mãi nhà ta - ấm nồng.

Tú_Yên

(27-10-2012)

Gió ngày xưa

Gió của ngày xưa - cứ vẩn vơ
Gom vần_ghép chữ để mà mơ
Trời xa nghiêng bóng vầng trăng sáng
soi rọi. Nhân gian lắm hững hờ

Huyền Cầm thoảng tiếng dần rơi rụng
Nửa khúc tri giao
Cũng chỉ là...
Khuất lấp cả đời cơn ảo mộng
Một mình.
Ta lại...một mình ta.

Tú_Yên

(20-10-2012)

Tháng mười - mưa...

Tháng mười...
Mưa rơi…mưa rơi
Cho lòng chơi vơi...chơi vơi
Chiều xưa ai qua ngang ngõ
Giờ xa - xa khuất ven trời

Tháng mười…
Mênh mông - mênh mông
Về đâu
Ơi sông
Ơi sông
Cuối nguồn còn ai ngóng đợi
Chờ chi xuôi mãi theo dòng

Tháng mười cô liêu - cô liêu
Lưng trời mưa rơi liêu xiêu
Tìm đâu tháng ngày năm ấy
Mây đi bỏ quên bóng chiều

Mưa rơi - mưa rơi rất nhiều

Tú_Yên

(17-10-2012)

Trà Vinh đợi…

Trà Vinh xa
Vẫn rất gần
Trong tim viễn khách bâng khuâng những chiều
Tháng mười mưa rớt - buồn thiu
Cho thơ cứ mãi liêu xiêu theo mùa

Trà Vinh hỏi : Khách về chưa ?
Bờ hoa Cúc dại đong đưa trước nhà
chờ người. Xin hãy ghé qua
Ngày quê nắng ấm chan hòa - đợi mong

Trà Vinh.
Lúa trổ đầy đồng
Sông xưa mãi vẫn một lòng - khách ơi !

Tú_Yên

(12-10-2012)

Vẫn là…

Cầu Vồng - bảy sắc trên cao
Qua mưa nắng lại xôn xao cuối bờ
Cửu Long còn đấy vần thơ
Miên man dệt mãi giấc mơ muộn màng

Bao giờ ?
Người sẽ ghé sang
Trà Vinh. Đồng lúa chín vàng - đợi mong

Bãi bồi - cầu bắc qua sông
Nhịp đời nối khúc nhạc lòng trao nhau.

Tú_Yên

(12-10-2012)

Thế thôi !

Mưa buồn rơi giọt lưa thưa
Vẫn là cơn gió ngày xưa đấy mà

Mây bay bay
Nắng nhạt nhòa
Tiêu tương mấy khúc mà va vấp nhiều ?

Hồn chơi vơi
Mộng liêu xiêu
Trăm năm rồi cũng ít_nhiều
Thế thôi !

Tú_Yên

(12-10-2012)

Bến bờ bình yên

Câu thơ theo sóng về xuôi
Sông quê luôn nhớ niềm vui những ngày...

Phôi pha - tháng rộng năm dài
Thì quê hương mãi vẫn đầy tiếng thơ
Và người ươm trọn niềm mơ
Về đây nối lại bến bờ bình yên.

Tú_Yên

(12-10-2012)

Cũng chỉ là...

Cũng chỉ là mơ một giấc thôi
Bao năm còn lạị mảnh đời trôi
Chênh chao con chữ và thi tứ
Ghép khúc tâm giao mãi để rồi...

Rồi...
Như trăng sáng hoài cô quạnh
Như áng mây trôi cứ lững lờ
Như lá chao cành theo cánh gió
Như người - ôm giữ nỗi bơ vơ.

Thì thơ - cũng chỉ là thơ
Góp gom năm tháng mong mơ chóng thành

Tú_Yên

(11-10-2012)

Tiếng thơ

Ngày qua...
Bỏ lại giấc chiều
Câu thơ nặng nợ đăm chiêu muộn phiền
Bởi vì mây xám treo nghiêng
Dường như bão vẫn rất siêng trở về !?

Bão gieo chi lắm bộn bề
Gian nan kẻ ở đầu đê_cuối đường
Em thơ chẳng thể đến trường
Đồng không mông quạnh
Bờ mương trơn lầy

Mây vần vũ
Gió lung lay
Ào ào con sóng vỗ đầy bờ sông
Phố buồn.
Con nước mênh mông
Câu thơ vời vợi - chắc không trở về !

Nhớ màu nắng mới trời quê
xa xưa. Bỏ lại nhiêu khê chốn nầy
Mong sao chóng đến một ngày
Không giông tố để đời đầy niềm tin

Trời trong_mây trắng - thật xinh
Bão qua đi
Ánh bình minh rạng ngời
Cửu Long lại rộn tiếng cười
Câu thơ lên tiếng
Cho người quen nhau.

Tú_Yên

(09-10-2012)

Tạ

Tạ ngày đã sớm vèo bay
Tà huy rơi rụng cho dài vấn vương
Mưa mưa
Nắng nắng
- vô thường
Tạ mùa đã mất biệt phương trời nào

Tạ màu trắng cánh hoa Cau
Đôi khi bất chợt sắc màu hóa không
Tạ lòng người vốn hữu tâm
Tạ tôi một chút âm thầm nhỏ nhoi

Vì đâu gió cứ mồ côi
Vẩn vơ bay suốt cõi đời mù tăm
Lạc mình
Lạc mất trăm năm
Tạ ai đã có tấm lòng chân quê

Mây cao rủ gió bay về
Trời trong cho bóng trăng quê ửng vàng
Tạ lời ai hát tình tang
Tạ vầng dương (đuổi đêm tàn) - đỏ hoe

Bãi bồi sóng vỗ le the
Thương con mắt ngó...
bên hè - người dưng.

Tú_Yên

(02-10-2012)

Chạng vạng hoa đèn

Có những lúc...
"Hoàng hôn không yên lặng" *
Phố thênh thang
Phố "Chạng vạng hoa đèn"*
Trời yên ắng
Trăng tìm về soi bóng
Ngày đi đâu - bỏ lửng cả đêm đen ?

Có những lúc...
Anh một mình - quạnh vắng
Nhớ vần thơ yên ắng ở nơi nào
Đêm chấp chới
Ánh đèn hoa - chấp chới
Tôi tìm tôi ?
Như giữa giấc chiêm bao.

Gió xao xác
Mà gió nào có biết
Lá vàng rơi là tiễn biệt người đi
Biển sâu rộng
Miên man nghìn tiếng sóng
Rầm rì khua như dỗ giấc mơ gì ?

Và như thế
Ngày qua
Chiều lại đến
Cuối bờ mây tấp tễnh bóng hoàng hôn
Bỏ lại đất những gam màu tím tái
Nắng về đâu ?
Cho mây cứ bồn chồn.
...

Từ dạo ấy
Hoa đèn soi chạng vạng
Đêm hoang liêu thinh lặng đến không ngờ
Đời quanh quất nhiều gieo neo khốn khó
Trăm năm rồi
Còn lại mỗi câu thơ.

Tú_Yên

(27-09-2012)

(*) Tựa các tập thơ của nhà thơ PTN (Hà Nội)

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

Lạc thơ ?

Chiều về
Con nước bâng khuâng
Bãi bờ xa ngái mấy lần đi hoang
Có vần thơ mãi lang thang
Qua bao ghềnh thác đa đoan cuộc đời

Lạc bầy
Chim nhạn lẻ đôi
Cô đơn sãi cánh cuối trời - tìm nhau
Biển xa ngân khúc bạc đầu
Là anh.
Như bóng vó câu qua thềm

Ngày đi buông rũ màn đêm
Lạc thơ nên lạc cả em - bây giờ
Anh buồn.
Buồn đến ngẩn ngơ
Góp gom câu chữ vu vơ - vẫn là...

Vẫn là...
Ngày tháng phôi pha
Rồi ra cũng chỉ nhạt nhòa - thế thôi !
Ngàn đời trăng cứ mồ côi
Lẻ loi cùng áng mây trôi lững lờ

Em giờ còn mỗi tiếng thơ
Ngân nga từ thuở ngu ngơ lặng thầm
Mơ gì giữa cõi mù tăm
Chỉ là tơ rối trăm năm - hững hờ

Là thơ - cũng chỉ là thơ

Tú_Yên

(21-09-2012)

Từ anh…

Từ anh - hóa đá vọng thơ
Nghìn năm đứng mãi bên bờ đại dương
Dầm mình với gió cùng sương
Nắng chan mưa gội
Mùa thương chẳng về

Từ anh - là bóng trăng quê
Loang loang soi giữa bộn bề nhân gian
Hay là câu Lý tình tang
Ru êm con sóng lan man xô bờ

Thì em - là gió bơ vơ
Âm ba đồng vọng hững hờ thiên thu
Có khi là ánh Sao lu
Ảo hư giữa cõi xa mù trời mây

Biết rằng là đó với đây
Như trùng khơi nước lớn đầy ngược xuôi
Từ em - là bóng mây trôi
Miên man lơ đãng giữa trời bao la

Ví dầu…
Mình có nhớ Ta
Thì rồi cũng chỉ như là giấc mơ
Như hòn đá cuội lơ ngơ
Như sông nhớ nước
Như bờ nhớ cây. 
...

Mơ chi một giấc mộng đầy
Khi năm tháng rộng và ngày qua nhanh
Đâu còn cái thuở đầu xanh
Để cho ảo vọng hóa nhành lưu ly

Mây xa gọi gió thầm thì
Về đâu một đóa Trà My cuối mùa ?
...

Từ anh.
Thiên sứ bỏ bùa
Nên mơ thành đá - cợt đùa...
Vọng thơ ?

Tú_Yên
(02-09-2012)


Thơ tặng

Thơ nầy viết tặng người ta
Phơi chưa ráo mực
Mưa sa hàng hàng
Rớt rơi như chiếc lá vàng
Bên hiên thềm vắng
...bàng hoàng
Ngẩn ngơ

Ngẩn ngơ - vì bởi tiếc thơ
Lời chưa kịp thuộc, mà...ơ...mất rồi !

Mất rồi câu_chữ - thơ tôi
Lấm lem
Rời rã...
Đành thôi
...Ới buồn !

Tú_Yên

(02-09-2012)

Nợ…

Nợ thơ
Em trả bằng thơ
Nợ đời trả bởi giấc mơ võ vàng
Nợ mình nên gió lang thang
Nợ trời xa - bóng trăng ngàn lẻ đôi.

Nợ gì mây trắng cút côi
Lửng lơ một kiếp nổi trôi biệt mù
Lạc loài tháng tám_mùa thu
Nguyệt rằm sáng tỏ mà như rất buồn ?

Sông xuôi nợ mãi cuối nguồn
Sương rơi nợ hạt mưa tuôn muộn mằn.

Nợ Người.
Phải thật thế chăng ?
Bâng khuâng em hỏi mình rằng: Trả chi ?

Tú_Yên

(02-09-2012)

Mẹ

Mẹ là mẹ.
Chỉ mẹ thôi
Không thêm tiếng đệm: Mẹ Tôi_Mẹ Mình
Trăm năm vẹn vẻ nghĩa tình
Mẹ là mẹ.
Chẳng: Mẹ Mình_Mẹ Tôi

Mặc đời tiếng ngược_lời xuôi
Mặc người miệng lưỡi đãi bôi, muộn phiền
Tinh khôi một tiếng ước nguyền
Sắc son tơ tóc tròn nguyên ân tình

Đôi ta chung thủy vẹn gìn
Mẹ là mẹ.
Mẹ chúng mình - đấy thôi.

Tú_Yên

(02-09-2012)

Bất chợt…

Khép sầu riêng
Nén ngậm ngùi
Bình yên như nắng buông xuôi sắc vàng
Như vầng trăng bạc loang loang
Như làn gió cuốn giữa mênh mang chiều

Tìm về góc Phố thân yêu
Vu vơ gom góp ít_nhiều tâm tư
Tặng người một đóa…huyễn hư
Cho thơ bất chợt...
Hình như...
Biết buồn !

Tú_Yên

(02-09-2012)

Cứ là...

Cứ là gió
Cứ là mây
Cứ là sương khói mù vây lối đời
Cứ là con sóng xa khơi
Cứ là chiếc lá giữa vời lao xao

Cứ là thấp
Cứ là cao
Cứ là giấc mộng xanh xao võ vàng
Cứ là mình_bóng lang thang
Cứ là năm tháng bẽ bàng - đắn đo

Cứ là nhận
Cứ là cho
Cứ là cô lẻ cánh Cò chao nghiêng
Cứ là sâu lắng niềm riêng
Cứ là người để muộn phiền - bao dung.

Tú_Yên

(02-09-2012)

Thưa anh…

Đông phong.
Thắp lửa - gió lùa
Bọt bèo.
Nên cứ đòng đưa theo dòng...

Sông sâu - con nước lớn_ròng
Tìm em chi nữa
Thật lòng "Xin thưa...
Nhọc nhằn sớm nắng_chiều mưa
Sen xưa giờ cũng chỉ vừa...
Thế thôi !

Em chỉ là bóng trăng côi
Là mây bảng lảng xa xôi cuối trời
Mặc cho năm tháng rã rời
Lòng riêng đã khép thật rồi
...Thưa anh !"

Tú_Yên

(26-08-2012)

Bất chợt một ngày

* Nhớ về những con chó thương yêu 
đã từng một thời gắn bó cùng tôi

Bất chợt một ngày
Con bỗng đi xa
Ta vẫn thế
Vẫn riêng mình giong ruổi
Đếm bước long đong trên đường gió bụi
Nhớ bóng con hiền lủi thủi tận nơi đâu

Bất chợt một ngày
Mưa rơi hạt
...mưa mau
Giăng ngang dọc trên trời cao xám ngắt
Có chút ưu tư vừa hằn lên khóe mắt
Mây bỏ đi rồi, không còn sắc xanh lơ

Bất chợt một ngày…
Con bỗng hóa thành thơ
Luôn lắng đọng trong tận cùng tâm khảm
Con đã đi xa
Góc sân dường trống vắng
...Vẫn vậy thôi mà 
Con đó_Ta đây.

Dỗ giấc yên bình
Dỗ giấc mơ say
Quên đi hết những miệt mài năm tháng
Con mãi bên Ta
Những chiều
Những sáng...
Hãy ngủ yên bình
Ngủ ngoan nhé - Con yêu.

Bất chợt một ngày
Cơn gió hắt hiu

Bất chợt một ngày...
Thương nhớ liêu xiêu.

Tú_Yên
(25-08-2012)