Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

Còn không ?

Còn không anh
Chuyện chúng mình
Từ trong hư ảo thình lình hiện ra
Dẫu đời lắm nỗi phôi pha
Dòng thời gian cứ trôi qua - không về.

Còn không anh ?
Nỗi tỉnh_mê
Biết đâu nhặt lại câu thề - nhẹ tênh ?

Trời mông mênh
Đất mông mênh
Mượn nhiều chi để nhớ_quên - nhọc nhằn
Mượn nhiều chi
Để băn khoăn
Trăm năm
Nợ ấy
Biết lần làm sao ?

Thôi anh !
Còn chút sắc màu
Từ vần thơ mộng dạt dào niềm mơ
Đem về thêm chút ngu ngơ
Dệt cho nhau những đợi chờ - đa đoan.

Tú_Yên

(08-03-2010)

Tiếng ru Mẹ hiền

Chiều nghiêng
Mây tím lững lờ
Ta nghiêng
Nghiêng giữa đôi bờ phù du

Một đời người
Một thiên thu
Êm êm bên gối tiếng ru Mẹ hiền.

Tú_Yên

(08-03-2010)

Ta…

Hãy nở nụ cười tươi
Thấy rằng ta hiện hữu
Không mừng lo thiếu, đủ
Một ly đầy - cũng say

Chẳng cần biết ngày mai
Thời gian không lần lựa
Qua - rồi qua
…qua nữa
Ta vẫn mãi là Ta.

Tú_Yên

(05-03-2010)

Mượn ?

Mượn anh
Một bóng trăng ngà
Mượn con tim đã nhạt nhòa hương Xuân
Mượn đời chìm_nổi bao lần
Mượn tâm tình lắm tần ngần, xót xa

Mượn hư hao
Mượn phôi pha
Chông chênh giữa những phong ba cõi đời
Mượn niềm hụt hẫng chơi vơi
Mượn luôn đi nhé một trời ước mơ

Mượn vần
Mượn cả câu thơ
Mượn anh bao nỗi đợi chờ đã vay

Mượn bàn tay níu bàn tay

Tú_Yên

(05-03-2010)

Bẻ nửa...

Ta bẻ một nhành Mai
Thấy Xuân về trước cửa
Dẫu không là Ta nữa
Xuân vẫn là mùa Xuân.

Ta bẻ nửa bâng khuâng
Chôn niềm đau xuống mộ
Đời có là đau khổ
Vẫn mãi là "đời" thôi.

Ta bẻ nửa đơn côi
Hỏi rằng ai xin lấy ?
Để một lần được thấy
Xuân rực rỡ tươi màu.

Ta cùng bóng bên nhau
Chia đều ly rượu đắng
Bóng, im lìm - khoảng lặng
Ta - ngất ngưỡng hồn say.

Nếu mà có ngày mai
Xin đừng là Ta nữa.

Tú_Yên

(04-03-2010)

Mượn...

Mượn anh
Một góc trái tim
Để xem
Xao xuyến lặng im - thế nào ?

Rung rinh
Cánh lá xạc xào
Đong đưa như hát giữa màu nắng lên

Bây giờ mượn đỡ...(cái tên)
Gọi lên để thấy mông mênh nỗi niềm
Mượn luôn một cuộc trốn_tìm
Như con sóng cứ nổi_chìm - khơi xa

Mươn người
Một thuở thơ ca
Đem câu_chữ dệt gấm hoa tặng đời

Mượn anh
Một cuộc rong chơi
Êm êm bến
Để thuyền đời bỏ neo
Mượn vầng trăng lững lờ treo
Vi vu tiếng gió vui reo lưng đồi.
...

Mượn anh một chổ - em ngồi
Một bờ vai tựa
Một thời hương hoa.

Tú_Yên

(03-03-2010)

Tuổi về…

Xuân đến
Rồi đi
Rồi lại đến
Tuổi về
Ở mãi chẳng rời xa
Năm mới cho ta thêm một tuổi
Thêm buồn.
Thêm tiếc…
Thêm phôi pha.

Tú_Yên
(03-03-2010)

Cũng là

Cũng là Ta
Giữa...
- Trời mưa
- Trời nắng
Cũng là người
Giữa khoảng lặng trốn, tìm
Cũng là mây
Lơ thơ bay trong gió
Sóng ì ầm
Muôn thuở chẳng lặng im.

Cũng là thơ
Cho hồn ta rộng mở
Thả hương đời trả món nợ Thi nhân
Quên trăn trở
Quên bao điều xao xuyến
Ướp tinh khôi tâm sự
Dẫu một lần.

Cũng là thế
Mãi hoài
Ta vẫn thế
Dệt niềm mơ qua góc lặng ngôn từ
Trời bát ngát
Xanh
Cao
Lồng lộng
Thơ chan hòa...ngây ngất đến ngàn thu.

Tú_Yên

(03-03-2010)

Lặng lẽ...ngày Sinh

Và rồi...Sinh Nhật qua đi
Vẫn là như chẳng có gì - thiên thu


Rồi lặng lẽ...
Như bao năm lặng lẽ
Sinh Nhật mình vắng vẻ chẳng lời thăm
Có phải buồn - cứ thế đến trăm năm
Giữa nhân loại thăng_trầm nhốn nháo ?

Cũng chẳng biết bao mùa Xuân thay áo
Cây đâm chồi
Mầm mới lại sinh sôi ?
Sinh Nhật mình
Ngày lặng lẽ cứ trôi
Đêm tối có qua cho bình minh rực rỡ ?

Đời khắc khoải
Chông chênh
Mà cứ ngỡ...
"Trời xanh lơ
Đất lại ngát hương trầm"
Chút niềm tin
Dẫu tìm đến trăm năm
Thì cũng cứ lặng thầm - đi mất.

Ta cũng muốn chút yêu thương chân thật
Chút tình người giữa những nỗi bể dâu
Đi về đâu ?
Ừ !
Biết phải về đâu ?
Khung trời ảo ?
Vẫn như...mơ - một giấc.


Thôi cứ thế
Ngại gì điều được_mất
Vẫn là "không"
Nghìn thuở vẫn là "không"

Thác trên cao
Ầm ỉ
Đổ xuôi dòng
Và núi đó
Có bao giờ thành biển !

Cũng chẳng trách
Niềm mơ không hiển hiện
Cũng chẳng buồn
Nhân thế - vậy mà thôi.
...

Sinh Nhật mình
Ngày lặng lẽ - cứ trôi
Ngày lặng lẽ
Và rồi...
Qua
Lặng lẽ.

Tú_Yên

(02-03-2010)

Trả...

Thôi đành trả những tiếng cười
Trả luôn cả một khúc đời - đa đoan
Trả mùa Xuân mới vừa sang
Trả thêm sắc thắm Mai vàng thềm xưa

Trả mùa nắng
Trả mùa mưa
Trả cơn gió nhẹ lưa thưa cuối chiều
Trả vầng mây trắng phiêu diêu
Trả
Vi vu...
Tiếng Sáo_Diều...nhặt_khoan

Trả mình
Kiếp số bẽ bàng
Trả người
Một chút dở dang - cuối cùng.

Tú_Yên

(01-03-2010)