Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

Nửa vầng Trăng

Nửa vầng trăng khuyết chênh chao
Nửa vầng còn lại ẩn vào làn mây
Trăng khuya vừa khuyết - lại đầy
Giật mình ta hỏi: Hạ nầy - về chưa ?

Phượng sầu vì những cơn mưa
Ve râm ran gọi...
Người xưa nơi nào ?
Hạ buồn
Buồn đến thế sao ?
Phù vân một cõi hư hao tuổi đời.

Trăng cùng mây bạc rong chơi
Đa đoan lắm nỗi...
Bên trời - quạnh hiu.

Tú_Yên

(07-06-2008)

Việt Nam muôn thuở...

Việt Nam muôn thuở hùng anh
Những dòng lich sử lưu danh muôn đời
Câu ca đậm nét Xuân ngời
Cho ta nhớ lại một thời đã xa

Ngày xưa mờ mịt trong ta
Biết bao gian khó trôi qua cuộc đời
Ai đem hạt nắng hồng tươi ?
Vẽ trang thanh sử cho người mai sau

Niềm vui cộng với nỗi đau
Cha Ông dựng nước biết bao nhọc nhằn
Những trăn trở
Những băn khoăn...
Hy sinh xương máu trăm năm ngại gì

Hùng anh - một bản Sử Thi
Cho ta sống lại những khi thăng_trầm

Việt Nam
Muôn thuở Việt Nam
Khải hoàn ca
Khúc nhạc trầm - thiên thu.

Tú_Yên

(06-06-2008)

Thì vẫn thế

Thì vẫn thế dòng đời trôi bất tận
Bao u sầu gậm nhấm nát cõi lòng
Đời như thể đưa ta vào hụt hẫng
Luôn ngậm ngùi bởi kiếp số long đong

Thì vẫn thế
Nghìn - nghìn năm trông ngóng
Chỉ hoài công khi gió lạc đầu ghềnh
Ta tiếc nuối ngày xanh sao quá vội
Tóc bạc màu cùng năm tháng lênh đênh

Thì vẫn thế
Có lẽ là muôn thuở
Ngọn cỏ mềm thương nhớ hạt nắng vàng
Gió ngóng đợi bầu trời cao xa lắc
Mãi hững hờ
Để mây cứ lang thang

Thì vẫn thế
Áng thơ sầu rưng rức
Hạt lệ buồn vùi lấp nỗi bể dâu
Cho ta được một lần ngồi thỏ thẻ
Cổ tích riêng mình sẽ để lại ngàn sau.

Tú_Yên

(01-06-2008)

Em sẽ là...

Nếu anh là ngọn gió
Em sẽ là mây bay
Đi đến nơi nào đó
Cùng rong chơi tháng ngày

Nếu anh là ngọn gió
Xin đừng mơn tóc em
Cứ lặng thầm thôi nhé
Lướt qua đời dịu êm

Nếu anh là ngọn gió
Lơ lửng giữa trời xanh
Mây là em - bảng lảng
Dệt vần thơ mong manh.

Ừ ! Thì là mây_gió
Thầm thì...thầm thì thôi
Ta bên nhau se sẽ
Giữa dòng đời êm trôi.

Tú_Yên

(01-06-2008)

Giọt buồn

Thềm hoa...gió thổi - lá rơi
Lá ơi - sao mãi đơn côi một mình ?
Ơ kìa !
Sao cứ lặng thinh
Mặc cho cơn gió vô tình bay qua

Vấn vương mãi bóng hình xa
Nào đâu là cỏ...là hoa - cho người

Giọt buồn
Từng giọt buồn - rơi...
Ngày đang đổ nắng sao trời lại mưa ?

Tú_Yên

(27-05-2008)

Vườn xưa…rụng - lá Trầu không

Râm ran
Ve hát gọi Hè
Gió lay cánh Phượng đang khoe sắc hồng
Lục Bình tim tím trên sông
Lang thang xuôi mãi theo dòng nước trôi

Trầu không vườn cũ nhẹ rơi
Cau xanh chẻ nửa
Ai người mang sang
Trăm năm - đâu giấc mộng vàng ?
Tình thơ một thoáng ngỡ ngàng lòng nhau

Duyên tơ - Trầu hẹn cùng Cau
Nghìn năm Ve hát để trao Phượng hồng
Vườn xưa
…rụng
lá Trầu không.

Tú_Yên
(25-05-2008) 

Một nửa vầng Trăng

Kìa anh
Một nửa vầng Trăng
Tầng không quạnh vắng...băn khoăn - chờ gì ?
Mơ hồ một cõi Thiên di
Lả bay cả thuở xuân thì đời em.

Kìa anh
Một giấc ngủ mềm
Mơ chi ảo mộng trong đêm mịt mờ
Xa rồi những nỗi đợi chờ
Chỉ là một thoáng mơ hồ
Hình như...

Tú_Yên
(19-05-2008)

Theo làn gió

Nghìn năm
Thơ mãi không già
Là câu_là chữ
Của ta_của mình
Cửu Long nhung nhớ bao tình
Đầu nguồn - mong ngóng bóng hình người dưng

Yêu thơ
Từ thuở còn xuân
Lao xao với những bâng khuâng đợi chờ
Tình theo làn gió
Ngẩn ngơ...
Thơ theo làn gió đến bờ trường giang.

Tú_Yên

(18-05-2008)


Nghìn năm Thơ mãi trẻ

Anh vẫn bảo rằng: Thơ không có tuổi
Nhẹ lướt qua đời bằng trăn trở, bâng khuâng
Bao tin yêu vương vấn ở trong lòng
Trải ra hết như dòng sông xuôi nguồn cội

Những câu chữ
Thay cho lời muốn nói
Những chờ mong theo làn gió nhẹ bay
Những nỗi sầu dường rơi vội qua tay
Là tiếng nhạc ngân nga trong tim nồng ấm

Anh vẫn bảo: Thơ bao la - biển rộng
Chẳng bến bờ ngăn tiếng vọng yêu thương
Tóc bạc rồi mà vẫn lắm sầu vương
Những bỏng cháy thời xuân thì thiếu nữ

Thơ là thơ
Là cụm từ…ngôn ngữ
Kết lại thành vần - đầy âm điệu thiết tha
Rồi chan hòa
Rồi bảng lảng - bay xa
Đưa đôi lứa vào giấc mơ hoa nồng thắm.


Nầy thơ ơi !
Ta yêu thơ - yêu lắm
Dẫu nghìn năm
Thơ trẻ mãi - không già.

Tú_Yên

(16-05-2008)

Kyoto - Mùa Thu

Kyoto - Mùa thu vàng sắc lá
Hoa Anh Đào như muốn níu trời Xuân
Ta lạ lẫm nhìn làn mây xanh quá
Vần Haiku
Cho ai mãi bâng khuâng

Kimono rực tươi bao sắc thắm
Cho người ngập ngừng khi muốn nói lời yêu
Những trăn trở của ngày nào xa lắm
Phú Sĩ Sơn - bóng ngã xuống trời chiều

Nagasaki đã kinh hoàng một thuở
Vẫn bừng lên bao khát vọng vươn cao
Hiroshima còn đó nhiều trăn trở
Những đau thương, mất mát của ngày nào

Kyoto - muôn đời luôn ngạo nghễ
Tráng lệ, nguy nga
Cổ kính một Hoàng Cung
Vẫn đẹp lắm
Hoa Anh Đào nở muộn
Kyoto - mùa Thu nhớ mùa Xuân.

Tú_Yên

(16-05-2008)

Cỏ vườn bên ấy

Cỏ vườn bên ấy
Gió lay...
Người không về nữa níu ai bây giờ ?

Chỉ là một thoáng tình thơ
Để cô gái nhỏ ơ thờ bên song

Cỏ vườn bên ấy
Chờ mong...
Vàng ươm hạt nắng
Bến sông hiu buồn
Mưa về cho cỏ xanh hơn
Gió về
Cho đám mây hờn trời cao

Cỏ vườn bên ấy
Lao xao...
Hình như là giấc chiêm bao muộn màng.

Tú_Yên

(11-05-2008)

Mùa Thu...đi trốn

Mùa Thu trốn mất từ lâu
Đêm buông mành để anh sầu riêng anh.

...

Heo may nhẹ trôi qua miền thương nhớ
Mới hay mùa Thu bỏ trốn tự bao giờ
Anh đánh rớt lời yêu em một thuở
Để ngã nhoài vào khoảng trống bơ vơ

Đêm se lạnh
Hình như Thu đi vội
Ngoảnh nhìn quanh
Ta già cỗi mất rồi
Có níu giữ được chăng hồn thiếu nữ ?
Để lặng buồn
Anh gọi khẽ…
Thu ơi !

Anh thầm hỏi : Thu già nua mấy lứa
Quả thị ngày xưa có trọn nỗi ước mơ ?
Giao mùa gõ vào tim anh buốt giá
Nỗi nhớ em đi lạc tự bao giờ ?

Tú_Yên

(10-05-2008)

Ngõ quen nay đã xa mờ

Ngõ quen nay đã quên rồi
Cau xanh_trầu thắm
Bồi hồi lòng nhau

Hà Đông - lụa vẫn nguyên màu
Em may áo mới
Làm sao vừa lòng ?!

Vườn xưa
Rụng
...Lá trầu không
Lục bình tim tím xuôi dòng sông trôi

Đục_trong
Gạn lấy một lời
Mắt em lúng liếng như cười cùng anh

Bổ ba một trái cau xanh
Têm trầu cánh Phượng
Trọn dành - cho ai ?
Hồng lên một sớm ban mai
Gạn thời gian để phôi phai đợi chờ.


Ngõ quen
Nay đã xa mờ
Bước quên - để nhớ...
Một bờ sương phơi.

Tú_Yên

(10-05-2008)

Gió gọi Ve về

Ra rả tiếng Ve ngày Hè gọi Phượng
Gốc già nua trải bao nỗi thăng trầm
Sao vẫn cứ đứng bình yên thế mãi
Có rộn ràng khi Phượng nở đầy không ?

Màu thắm đỏ như gửi lời nhung nhớ
Thuở học trò với ngóng đợi vu vơ
Ta mong ước mùa Hè đừng đến nữa
Để quên đi nỗi nhớ đến vô bờ

Phượng bao tuổi mà khô cằn đến thế ?
Lại rực tươi sáng cả góc mùa Hè
Ta nhớ lắm !
Nhớ một thời - nhớ lắm
Phượng nồng nàn gọi gió...
Đón tiếng Ve.

Tú_Yên

(09-05-2008)

Đong đưa

Đong đưa trên cành lá
Gió thầm thì như ru
Ta ân cần khẽ hỏi
Tri kỷ về rồi ư ?

Đong đưa từng sợi gió
Chia làm đôi nỗi buồn
Con chim non sũng ướt
Vì những hạt mưa tuôn

Từ phương trời xa thẳm
Hư ảo một bóng hình
Thời xuân thì rơi vội
Cho ai hoài lặng thinh
...

Đong đưa...đong đưa - nhớ...
Lung linh...lung linh - buồn...
Mịt mờ trong giấc mộng
Ảnh hình nào - như sương ?!

Tú_Yên

(06-05-2008)

Sinh Nhật nàng Thơ

* Kỷ niệm một năm tròn ngày lang thang trên thế giới ảo
                             (06-05-2007/06-05-2008)

Về đi nhé !
Hôm nay ngày Sinh Nhật
Gom thơ về chứng thực một hành trình
Bao trăn trở bỏ vào từng câu_chữ
Lan dần theo từng hạt nắng lung linh.

Về đi nhé !
Hôm nay tròn một tuổi
Là những ngày
Là những tháng thẩn thờ
Bao tâm sự rơi theo cùng hạt bụi
Tên của mình: Như Làn Gió
…là thơ.

Về đi nhé !
Về đi thôi - thơ nhé !
Một năm tròn nhìn lại lắm thăng trầm
Thì ra thế
Đời vẫn là như thế
Vẫn là buồn
Là mong ngóng
…trầm ngâm.

Về đi nhé !
Mừng ta tròn một tuổi
Lại bắt đầu những ngày tháng rong chơi
Thế giới ảo - nhưng ước mơ là thật
Bao tin yêu…gói lại
…gửi cho đời.

Tú_Yên
(06-05-2008)

Ừ ! Thì thế

Ừ ! Thì thế
Mây đang cười cùng Gió
Làm nàng Trăng e thẹn nấp sau mành
Xào xạc mãi la đà bao khóm trúc
Gió đùa Mây
Mây đùa Gió - mong manh

Mây hồ hỡi
Nhẹ nhàng reo khe khẽ
Nầy Gió ơi !
Đôi ta hãy rong chơi
Dệt lời thơ nồng ấm gửi cho đời
Để nhân thế có chút gì thi vị

Ừ ! Thì thế
Gió - Mây
là vậy đấy
Mãi cùng nhau quấn quýt giữa không gian
Mây êm đềm cùng làn Gió lang thang
Dịu dàng - Gió gửi Mây lời tâm sự

Ừ ! Thì thế
Tương lai và quá khứ
Chỉ là thơ
Của Gió
Của Mây
Trăng treo nghiêng
Vừa khuyết - lại tròn đầy
Mây theo Gió
Gió theo Mây - bay mãi.

Tú_Yên

(01-05-2008)

Tình thơ

Tơ trời em dệt thành thơ
Thả cho trôi hết mộng mơ một thời
Bềnh bồng những thoáng chơi vơi
Chớm hồn rẽ lối
Nụ đời hư hao

Dệt mây cho gió xôn xao
Dệt tà áo lụa vướng vào then song
Liễu nghiêng soi bóng bên dòng
Gió về ươm vạt nắng hồng lả lơi


Nên chăng hư ảo một thời
Tình thơ theo sóng về nơi bạt ngàn.

Tú_Yên

(01-05-2008)

Một thoáng Phù Vân

Ta bước đi giữa đường trần vội vã
Nghe sỏi đá trở mình rên rỉ dưới bàn chân
Đời cũng chỉ là một thoáng phù vân
Được hay mất ?
Có còn gì để lại.

Hạnh phúc là chi ?
Mà xa - xa mãi
Để phải mòn hơi trong mong đợi, kiếm tìm.

Giông bão về...
Con chim nhỏ giật mình
thôi hót...
lặng im
Đôi mắt long lanh ngẩn ngơ điều thảng thốt.

Mơ thế thôi !
Trăm, nghìn năm
Chỉ một
Vời vợi bên đời bao nông nổi, mịt mù

Giấc mộng tàn
nửa mảnh hồn rơi
và một thoáng
hình như...
Miên viễn trời xa mệt nhoài thân lữ thứ.
...

Đâu là tương lai ?
Đâu là quá khứ ?
Lẫn lộn muôn đời hai chữ...
Dại_Khôn !

Tú_Yên

(01-05-2008)

Trầu lỡ mùa thương

Thềm rêu
Ngồi đếm nhớ - quên
Tưởng chừng như sợi nắng mênh mang buồn
Vườn xưa, trầu lỡ mùa thương
Để cơn gió lạ vấn vương mây trời

Ngập ngừng
Những tiếng ru hời
Tiếc thời con gái đã rơi ngút ngàn

Thềm rêu
Bật tiếng mùa sang
Cau xanh nhớ lá trầu vàng - ngẩn ngơ.

Tú_Yên

(01-05-2008)

Thơ rơi

Nầy anh
Một áng thơ rơi
Lửng lơ treo giữa cuộc đời gian truân
Gửi bao tâm sự hồng trần
Dệt cho nhân thế những vần ru êm

Ru ai ngọt giấc môi mềm
Ru ta khắc khoải niềm riêng tháng ngày
Làm sao biết tỉnh hay say ?
Đoạn trường nửa giấc - lá lay kiếp người

Thơ rơi
Rơi giữa cuộc đời
Thơ rơi
Rơi hết một thời bình yên.

Quạnh hiu
Một kiếp muộn phiền
Thơ rơi
Rơi vội qua miền phù vân

Nầy anh !
Hỏi đến bao lần ?
Chỉ là hư ảo một vần - thơ rơi.

Tú_Yên

(01-05-2008)

Thuyền ai

Thuyền ai xuôi mãi theo sông
Theo con nước lớn_nước ròng - phù du

...

Thuyền ai xuôi mãi theo sông ?
Có chăng hong được nỗi lòng - thơ trôi
Trăng khuya chênh chếch bên trời
Chèo khua
Cho bóng trăng ngời sóng đưa

Thuyền ơi !
Vớt được thơ chưa ?
Hay chăng ảo ảnh hư thừa mà thôi
Chỉ là một mảnh hồn rơi
Vu vơ đôi chút cho đời dịu êm

Sáng trăng để bớt bóng đêm
Cho thuyền ai đậu bên thềm
Thơ trôi.
...

Hình như...
Trăng sáng lên rồi
Cho câu thơ bớt ngậm ngùi
Phải chăng ?

Tú_Yên

(01-05-2008)

Thơ trôi

Thơ trôi
Trôi giữa cuộc đời
Bẻ đôi câu chữ cho người chơi vui
Rong rêu bám lấy
Buồn ơi !
Thơ trôi
Trôi mãi
…Rối bời lòng ta.

Ngày qua
Năm tháng cũng qua
Thơ ta sao lại ngân nga giọt sầu
Thơ trôi qua nỗi bể dâu
Tôi ôm thơ khẽ ru câu - ơi à...

Thơ trôi
Trôi hết mặn mà
Thơ trôi
Trôi nẻo ngàn xa
…Không về.

Tú_Yên

(01-05-2008)

Có thể

Vâng !
Có thể
Một ngày kia - có thể...
Ta bình yên phong kín cuộc đời mình
Bỏ tất cả vào trong ngăn quá khứ
Và nhìn đời qua màu nắng lung linh

Vâng !
Có thể...
Đó chỉ là mơ ước
Nhưng dắt dìu ta qua giông bão cuộc đời
Bước vững chải trước muôn ngàn gai gốc
Và dịu dàng bao mơ mộng xa xôi

Vâng !
Có thể...
Người ơi !
Là có thể
Những nỗi niềm ?
Đừng nhớ nữa mà chi
Quên đi hết bao điều cần quên lãng
Vững lòng tin
Và đón nhận những gì…

Tú_Yên

(16-04-2008)

Ký ức

 Là những sắc hoa màu tím
Trôi lặng thầm trong ký ức nhạt nhòa
Để một ngày…xa - thật xa
Mà cứ ngỡ như mới hôm qua
gần đến vậy ?

Màu tím mong manh như quyện lấy...
Những kỷ niệm mờ phai
Ngày lại qua ngày
Buông xuống cuộc đời những ngóng trông vời vợi

Ta đợi chờ gì ở những ngày sắp tới ?
Muốn quên hết ngày xưa
Chẳng dễ chút nào !

Tú_Yên

(11-04-2008)

Lời hẹn dòng Sông

Như dòng Sông cứ êm đềm xuôi chảy
Nghìn nghìn năm vẫn trẻ mãi không già
Ta thầm hỏi rằng: Sông bao nhiêu tuổi
Mà miệt mài khắp vạn nẻo đường xa ?

Sông vẫn hát lời thầm thì với gió
Cùng quê hương câu tình tự mùa Thu
Én chao liệng đón chờ mùa Xuân mới
Hạ về theo Phượng đỏ lửa - mây mù

Sông chảy mãi
Ngược xuôi cùng năm tháng
Đông lại về theo cơn gió giao mùa
Ơi ! Nguồn cội
Hãy đợi chờ Sông nhé
Đừng trách hờn: Nầy - Sông đã về chưa ?

Sông đã hứa cùng đầu nguồn - nỗi nhớ
Đang âm thầm theo nhịp thở thời gian
Mong ngóng mãi dòng Sông nơi xa tắp
Đến bao giờ: Sông lại đổ về ngàn ?...

Thời gian đến
Rồi đi - rồi lại đến
Vũ trụ tuần hoàn như một giấc ngủ mê
Lời hẹn ước ngàn năm không phai nhạt
Đầu nguồn ơi !
Xin hãy đợi Sông về.

Tú_Yên

(05-04-2008)

THƠ ĐỐ


Đố: Làm sao ?


Em nhắm mắt
Mong tinh cầu vụn vỡ
Bóng đêm về để khơi dậy ngàn sao
Trên bầu trời trùng trùng những vì tinh tú treo cao
Em thầm hỏi...
Có nơi nào cho em trú ngụ ?

Làm thế nào
Đêm qua đêm - ta mãi hoài không ngủ
Phải làm sao cho thời gian quay ngược trở về
Đường muôn trùng xa, vạn dặm sơn khê
Làm sao thu ngắn lại để người về bến hẹn ?

Cho những tin yêu nồng nàn vừa bén
Đừng phải rụng rơi trong giông bão cuộc đời
Làm thế nào ta không phải chơi vơi
Trước bao hụt hẫng giữa dòng đời nghiệt ngã ?

Để bao ước mơ đừng trở nên xa xôi quá
Và trùng dương không dâng sóng bạc đầu ?...
...

Ngàn muôn tinh tú trên cao
Ngôi sao nào sẽ rơi vào...tim em ?!...


Tú_Yên

(28-03-2008)



Trả lời: Là thế

Ngàn muôn tinh tú trên cao...
Ngôi sao hờ hững rơi vào...tim em.

...

Cả cuộc đời
Cứ mãi nhớ - mãi quên
Cho trôi hết để biển lòng không dậy sóng

Đừng ao ước
Đừng mộng mơ
Trông ngóng
Nghiệt ngã dòng đời cũng không thể đeo mang
Hụt hẫng ư ?
Cứ cho rớt bên đàng
Con đường trần thế luôn phủ phàng - như thế

Ta cứ quên những muộn phiền, kể lể
Cho tin yêu đừng bám rễ cõi lòng
Những nồng nàn như nước chảy trên sông
Đừng nhớ nhé
Nầy người ơi - đừng nhớ.

Đường mấy dặm quan san xa - mà ngỡ...
Chẳng yêu thương
Cũng chẳng đợi
Chẳng chờ
Thì cần chi người phải ngẩn ngơ
Nỗi mong ước ngày sum vầy - bến hẹn.

Nhớ quá khứ
Thời gian xưa sẽ đến
Mộng phù du có thể nào bén tin yêu ?
Thời gian qua đi như bóng nắng trời chiều
Sẽ quay lại khi hiện về trong suy tưởng.

Địa cầu xoay
Em và anh - khác hướng
Đêm bên em - anh chẳng ngủ bao giờ
Rồi thẩn thờ
xao xuyến...
ngu ngơ...
Là khoảng cách của nửa vòng trái đất.

Anh ngủ rồi
Em vẫn còn hoài thức
Nắng hồng lên
Nắng rực rỡ nhiều hơn
Đêm Quê hương - giấc ngủ cứ chập chờn
Nơi xa ấy...
Là ngày dài - tất bật

Thơ là thơ
Nào phải đâu đời thật
Cùng trải lòng
Rồi quyến luyến vu vơ
Ngày bên em là ngóng đợi, mong chờ
Những câu chữ...
Những nỗi lòng tha thiết

Đêm bên anh chia đôi niềm cách biệt
...

Chỉ là thơ
...Là thế mãi - phải không ?
...

Ừ ! Vẫn thế
Thơ là cả nỗi lòng
Dù xa lắm nhưng không là vời vợi


Anh mong ngóng
Và chờ...
Và đợi...
Em hẹn rồi
Chẳng bỏ cuộc - bao giờ !...

Tú_Yên

(29-03-2008)

Thơ treo

Lửng lơ...
Lơ lửng - thơ treo
Trần gian mấy nẻo đi về bên nhau
Đường thơ khoan_nhặt - ta vào
Cùng chung tay dệt sắc màu thời gian

Thơ anh - là những mơ màng
Thơ em là những mênh mang - cuộc đời
Mơ nhiều - để mộng chơi vơi
Mộng nhiều để thấy lòng người bên ta

Dệt thơ thành bản tình ca
Gửi cho nhân thế ngân nga giọt sầu
Nầy anh
Đời lắm bể dâu
Làm sao anh biết vì đâu em buồn ?

Bao giờ trăng vướng đầu non
Vai anh em tựa cho mòn - giấc mơ

Nầy anh
Thơ vẫn là thơ
Làm sao quên được ơ hờ trần gian
Cùng nhau trải mộng thênh thang
Ước ao, trên những bạt ngàn - thơ treo

Trăng nghiêng nửa mảnh lưng đèo
Thơ treo rơi giữa hắt hiu - đôi mình.

Tú_Yên
(25-03-2008)

Chậm nữa rồi

Ừ ! Thì thế
Cứ chậm hoài - chậm mãi
Giờ tan trường, người lẻo đẻo theo sau
Em giả vờ...hình như...cái chân đau
Để lén đợi - cho người mau theo kịp

Ừ ! Thì thế
Cứ chậm hoài - chậm tiếp
Vì người đi, đi mãi chẳng quay về
Cô gái nhỏ cúi đầu - im lặng khóc
Nước mắt buồn hay mưa rớt lê thê ?

Và như thế
Đường quê xa hun hút
Có thấy gì trong tím nhạt hoàng hôn ?
Con đường cũ, bóng dừa xanh rợp mát
Người đi xa - quên mất nứa mảnh hồn

Tú_Yên

(25-03-2008)

Chỉ vì Em

Có lẽ...
Chỉ vì em mang quá nhiều những mơ và mộng
Rồi thả hồn mình vào biết bao vô vọng, mông lung
Cứ nghĩ cuộc đời là thảm hoa trải khắp...
Ngan ngát, thơm lừng
Là đóa Quỳnh hoa thuần khiết, trắng tinh
Và kiêu sa - vương giả

Có lẽ...
Chỉ vì em hay ngóng trông vào những điều xa xôi quá
Rồi ước ao, vương vấn - đợi chờ
Thơ là thơ
Ừ ! Thơ chỉ là thơ
Em hụt hẫng - chôn vùi vào quá khứ

Có lẽ...
Chỉ vì em hay đắn đo, do dự
Anh thì xa
Em như lạc lõng, bơ vơ
Nên đem chút ấm êm bỏ vào trang thơ hầu tìm nơi dựa dẫm

Có lẽ...
Chỉ vì em không biết nồng nàn, say đắm
Chỉ buồn thương, vương vấn những ai hoài
Em là thơ
hờ hững...lửng lơ bay
Như chiếc lá vàng thu cuối cùng trên cành cây khô héo

Trái tim em
Vuông ?
Tròn ?
Hay...móp - méo ?
Mà lạnh lùng - chẳng có chút hương yêu

Nhìn lại mình
Bóng ngã, đổ - liêu xiêu
Mình với bóng ?
Ừ ! Chỉ là mình với bóng

Có lẽ...
Chỉ vì em hay mơ - rồi thẩn thờ dệt mộng
Những âm thầm nung nấu và cháy bỏng cả tâm cang
Em viết thành thơ
Cho bay đi lang thang khắp cả trần gian
Chỉ mong có được một người tri âm_tri kỷ

Em vô tâm và ngập tràn những yếu mềm, ủy mị
Khóc vu vơ
Hờn giận cũng vu vơ
Anh là thơ
Em cũng là thơ
Và như thế sẽ mãi hoài - là thế.

Có lẽ...
Chỉ vì em hay muộn phiền - kể lể
Ừ ! Mà thôi
Em sẽ làm lại từ đầu.

Tú_Yên

(23-03-2008)

Lãng quên

Ngày tháng cũ ta mơ nhiều quá đổi
Để bây giờ héo hắt nỗi tiêu sơ
Con thuyền mộng cứ luôn hoài quay ngược
Khiến lòng ta thất vọng mãi - đâu ngờ

Vầng trăng bạc thì nghìn năm vẫn thế
Ánh sao trời nhấp nháy mịt mù xa
Bao lem lấm trần gian nào xóa được
Những mong chờ...Chân_Thiện_Mỹ - đi qua

Ta cũng muốn vươn vai thành Phù Đổng
Vút roi thần đánh đuổi những bùn nhơ
Cứ quanh quẩn trong nhân sinh, trần thế
Đã trôi xa…rồi quay lại - chẳng ngờ.

Thôi đành thế ! 

Vẫn còn hoài nỗi nhớ
Của một thời mơ mộng với bâng khuâng
Thơ ta mãi là nỗi lòng con nít
Cứ ước mơ đời là tháp ngọc - bao lần.

Rồi thất vọng - thơ Ta buồn rũ rượi
Mắt lệ nhòa, đành khép khẽ rèm mi
Chẳng còn muốn nhìn quanh làm chi nữa
Thơ rơi rồi
Nhặt lại được - mấy khi ?

Tú_Yên

(27-02-2008)