Thứ Hai, 13 tháng 4, 2015

Mưa ?

Giữa trời, người muốn "làm mưa" ?
Giọt dài_giọt dắn...
Nhớ chừa em ra
Đừng mà làm ướt "người ta"
Mi hoen - nào biết lệ nhòa hay mưa ?

Hạt mong manh
Hạt lưa thưa
Làm trời không nắng - làm trưa cũng buồn

Mưa chi ướt hết cánh Chuồn
Tẻo teo mà lại cứ luôn - nao lòng
Đừng làm mưa nữa - nghe không ?

Tú_Yên

(25-03-2010)

Vu vơ

Thơ buồn nên chẳng người xem 
 Bởi như làn gió trong đêm bão bùng. 
 Cõi đời lắm chuyện mông lung 
 Biết ai đâu để chung cùng giấc mơ. 
 
 Một kiếp người 
 Một trang thơ 
 Trải vu vơ với mộng hờ...
 Thế thôi.
 
 Tú_Yên 
 (25-03-2010)  

Thế thôi !

Vầng trăng ai nở chia đôi
Để cho Chú Cuội bồi hồi nhớ mong
Nửa chìm mất dưới lòng sông
Nửa treo lơ lửng - bềnh bồng theo mây.

Ngày qua
Qua...
Lại tháng ngày
Tà huy rơi vội theo tay - nhọc nhằn
Biết đâu là cõi vĩnh hằng ?
Cho ta gửi chút băn khoăn kiếp người

Ai chia ?
Chia nửa tiếng cười
Để Ta quên những ngậm ngùi riêng mang.

Nửa vầng trăng
Nửa quan san
Người xa
…nên mộng héo tàn
Thế thôi !

Tú_Yên

(25-03-2010)

Để rồi...

Để rồi gương vỡ - vô tình
Cho hồn ai chợt thình lình nhói đau
Là mây
Là gió
…qua mau
Yêu thương nồng đượm mà sao - xé lòng ?

Đất_Trời...
Nghìn thuở mênh mông
Tình như sông vẫn theo dòng luân lưu.

Sầu vương ?
Vương mãi thiên thu
Đò đi bỏ bến mịt mù sương giăng
...

Để rồi lỡ mất mùa trăng
Lỡ luôn một chuyến
...muộn mằn - tơ duyên.

Tú_Yên

(24-03-2010)

Là thơ ?

Vẫy tay giả biệt - lòng đau
Tiếc hoa Cau trắng ngạt ngào hương bay
Đêm qua sương sớm rơi đầy
Vầng trăng như cũng chợt say - với người.

Là thơ !
Thơ dệt cho đời
Cho ta ?
Hay cả...cho trời - rất xa ?

Tú_Yên

(22-03-2010)

Ước chi...

Câu thơ ta viết - vẫn còn
Còn nguyên cả những héo hon phận người
Tỉnh_Say ?
Say_Tỉnh ?
Giữa đời...
Cầm bằng như thể tiếng cười vụn tan.

Lá rơi...
Rơi xuống thềm hoang
Ta rơi vào giấc mơ tàn - cuối đêm.

Ước chi chân cứng_đá mềm
Đường thênh thang rộng
Ta tìm lại nhau.
Cho đời đầy những sắc màu.

Tú_Yên

(22-03-2010)

Dẫu...

Mười năm ?
Dẫu chẳng là bao
Sương phơi
Nắng gội...
Má đào nhạt phai

Một đời
Một kiếp lá lay
Em giờ còn lại tháng ngày chao vao

Mười năm ?
Dẫu chẳng là bao...

Tú_Yên

(22-03-2010)

Áng thơ trôi...

Biết rằng...
Cũng chẳng còn chi
Tháng năm biền biệt
Mùa đi mất rồi.

Chỉ còn mấy áng thơ trôi
Khuất xa
...xa khuất
Người ơi !
Thôi đành...

Tú_Yên

(22-03-2010)

Hết rồi ?

Hết rồi ?
Đã thật hết rồi
Sao lòng cứ mãi bồi hồi - vu vơ

Phải chăng ?
Vì bởi hay mơ
Đêm ba mươi lại mong chờ trăng lên

Hết rồi ?
Ước vọng mông mênh
Hết rồi...
Giấc mộng chông chênh bên đời.

Thôi đành !
Hết thật...
Người ơi !
Đừng trông chi cánh Sao rơi vệ đường.

Tú_Yên

(21-03-2010)

Nơi Ta sống

Nơi ta sống
Vẫn nhẹ nhàng bao nhịp thở
Mặc mưa nắng quay vòng xoay trở - quẩn quanh
Nào biết nơi đâu là bờ bến mãi sẵn dành
Những êm ấm chỉ mong manh - có lẽ ?

Nơi ta sống
Nồng nàn ươm thật nhẹ
Nhưng an bình như vòng tay Mẹ dịu dàng
Mơ làm gì một chổ thênh thang
Mà giông bão như sẵn sàng đổ xuống.

Sông luôn chảy theo dòng lượn, uốn
Vẫn về nơi khởi thủy ban đầu.

Ta bây giờ chẳng còn muốn đi đâu
Thơ vơ vẩn ?
Dệt sắc màu nhân thế
Không phiền muộn...sầu lo...kể lể
Ta cõng bóng mình qua dâu bể trần gian
 
Bước chân mệt nhoài - sẽ dừng lại (chẳng lang thang)
Là bến đỗ bình an: nơi Ta sống.

Tú_Yên

(21-03-2010)

Mượn ?

Mượn giùm em: dải ngân hà
Có sao Ngưu_Chức
Ngàn xa - xa ngàn.
Mượn giùm một chuyến đi hoang
Để loanh quanh chổ thênh thang không người.

Một lần thôi: mượn tiếng cười
Đã xa biền biệt từ thời hoang sơ
Mượn luôn bao nỗi ngu ngơ
Cho quên những bước bơ vơ - đi_về.

Mượn bờ ruộng
Mượn con đê
Trời xanh xanh với bốn bề - nắng lên
Dừa nghiêng soi bóng dòng kênh
Mượn bàn tay nắm Rộng thênh bước trầm.

Mượn giùm
Duyên nợ trăm năm ?
Mượn người một tiếng gọi thầm
"Mình ơi" ?

Tú_Yên

(19-03-2010)

Nếu có thể

Nếu có thể
Cuộc đời như mơ ước
Tháng ngày dài xuôi_ngược vẫn trôi êm
Lòng không mang riêng lẻ những nỗi niềm
Vầng trăng sáng trôi nghiêng qua khát vọng

Nếu có thể
Niềm tin là cuộc sống
Mãi yên bình bao ước mộng an nhiên
Dẫu trăng buồn luôn lặng lẽ trôi nghiêng
Vẫn đủ sáng rọi soi miền mơ ước.

Tú_Yên

(15-03-2010)

Mưa...

Mưa chi ?
Mưa mãi
Mưa hoài
Mưa cho bóng nắng chiều phai - mất rồi.

Mưa chi ?
Ướt chổ em ngồi
Ướt luôn cả mảnh trăng trời - trong veo.

Tú_Yên

(15-03-2010)

Mượn

Em muốn mượn rừng xanh
Chùm lá non mướt mắt
Trên cành đong đưa...
hát.
Như thì thầm cùng Xuân.

Em mượn chút bâng khuâng
Đọng hồn ai rất nhẹ
Gió vờn hoa thật khẽ
Mà bát ngát trời thơ.

Em mượn khoảng mộng mơ
Trong lòng người xa lạ
Cho hồng lên đôi má
Cho mắt ngời tin yêu.

Em mượn anh...
buổi chiều
Bên thềm rêu vắng lạnh
Sắc hoàng hôn - sóng sánh
Màu trăng vàng - lung linh.
...

Em mươn..
Chuyện chúng mình
Viết thành thơ
Anh nhé !

Tú_Yên

(14-03-2010)

Có gì đâu...

Thuyền lên cạn
Nên không về bến nữa
Mưa đầu mùa
Gió giật
Cánh bườm tan
Bóng mây trời luôn sống kiếp lang thang
Trời rất rộng
Mong chi ngày quay lại…

Gió vu vơ nên giữa đời bay mãi
Ta là Ta như tự thuở ban đầu
Vẫn một mình trong ngàn nỗi bể dâu
Chèo, lái vững
Có gì đâu vướng bận.

Tú_Yên

(14-03-2010)

Khoảng hẹp ?

Đường rộng lắm mà đời ta lại hẹp
Cả khoảng trời như vội khép sau lưng
Cũng dặn lòng “Thôi đừng có bâng khuâng
Trăm năm chỉ như một lần - tích tắc”

Xuân thênh thang ?
Lại không về trong mắt
Để u sầu cứ đọng mãi rèm mi
Vẫn hỏi thầm “Mình đã ước mơ gì
Sao giấc mộng cứ mãi đi - không tới ?”

Trong khoảng hẹp lòng Ta luôn chờ đợi
Ánh Xuân nồng rực rỡ trở về thăm
Để một lần biết nhung nhớ, băn khoăn
Biết trông ngóng những dòng tin nhắn.

Mơ ước ư ?
Ta ước mơ nhiều lắm
Chỉ là mơ nên chẳng thật bao giờ
Bao nỗi buồn cứ gửi hết vào thơ
Cho khuất lấp nỗi muộn phiền quay quắt.

Trời xanh lắm mà hồn ta xám ngắt
Và tình yêu ?
Luôn đắng chát - phải không ?

Hạnh phúc nào ?
Ta vẫn hoài mong...
Đời hẹp quá !
Nên thuyền không bến đổ ?

Tú_Yên

(11-03-2010)

Vương ?




























Nắng nhẹ nhàng bên cửa
Lững lờ trôi - nhẹ trôi
Êm đềm hong suối tóc
Từng sợi mềm - em tôi.

Tình như làn gió thoảng
Giữa trời…bay - cứ bay
Thoảng về con phố vắng
Hụt hẫng bàn chân ai ?

Tình vương ?
Vương rất khẽ
Mà nặng trĩu đời anh
Em lặng thầm theo gió
Mắt vương gì ?
Long lanh.

Tú_Yên

(11-03-2010)

Chờ !

Người chờ Ta mãi
Thế ư ?
Trăm năm
Vạn kiếp
Như từ - rất lâu

Biển đời…
Trong_đục
Nông_sâu
Lòng người thăm thẳm
Biết đâu mà dò.

Đời Ta
Như một chuyến đò
Nước trôi mà bến chẳng cho - neo bờ

Có chăng còn những câu thơ
Thì thôi !
Cứ đợi
Cứ chờ
…tìm quên.

Tú_Yên

(10-03-2010)

Để một lần

Ta đang muốn rời xa miền đen bạc
Của tình người đắng chát, lạnh lùng
Đông vui quá, mà lòng riêng hoang hoải
Nụ cười nào cô quạnh giữa mông lung ?

Rồi một lúc
Ta sẽ đi - đi mãi
Bỏ vùng trời dấu ái
...những vần thơ
Bỏ nơi mà
Ta cảm thấy bơ vơ
Đường mấy nẻo mà thẩn thờ, ngơ ngác ?

Cũng có lúc
Ta tưởng mình đi lạc
Giữa rừng hoang xao xác lá xa cành
Chẳng gì đâu
Sao đời cứ đoạn đành
Đem u ám giăng mành bất tận.

Ta sẽ đi cho lòng thôi vướng bận
Những tâm tình lấn cấn chẳng đường ra ?
Để một lần ta lại chính là Ta.

Tú_Yên

(08-03-2010)