Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Là mơ ước

“Làn tóc mượt em che nghiêng vành nón
Má môi hồng cho anh ngẩn ngơ sầu
Mắt ngời sao con gái sáng vì đâu ?” (TC Nguyễn)


 Là mơ ước...
Ước mơ đầu - anh nhỉ ?

Con chim nhỏ
Như thầm thì thế đấy
Mơ là mơ
Mơ để thấy mình mơ
Dệt nên thơ và duyên thắm, tình hờ...
Rồi thả mộng vu vơ bờ bến lạ

Thì cứ thế
Như vậy hoài - anh há ?
Để cho đời có một chút niềm vui
Một chút thôi.
Ừ ! Là một chút thôi
Mà đầy ắp cả một trời nhung nhớ

Con chim nhỏ
Ngập ngừng từng tiếng thở
Bay về đâu để có một chổ dừng ?
Giấu mỏ ngại ngùng
Ở đâu bóng...người dưng ?

Đâu thế nhỉ ?
Mịt mùng - trời mưa bão.

Tú_Yên
(07-2008)


Lửng lơ...

Con Vành Khuyên nho nhỏ
Lửng lơ đôi cánh mềm
Ngẩn ngơ.
Chim giấu mỏ
Quên trời đang dần đêm.

Vành Khuyên im tiếng hót
Thẩn thờ trong màn sương
Đêm hoang sơ cô tịch
Cỏ lã mềm - tơ vương.
...

Rồi bình minh cũng đến
Bừng sáng một niềm tin
Vành Khuyên buông tiếng hót
Ngân nga tiếng gọi tình...
...

Ngày lên
Màu nắng thênh thang
Con Vành Khuyên mới ra ràng...
Mông lung !...

Tú_Yên
(07-2008)


* Hình như có một chút gì đó rất bình yên khi mỗi sớm tinh mơ nghe tiếng chim kêu ríu rít.
Chim chuyền cành lá.
Chim hót gọi nhau...
Ngày lên thênh thang.
Ánh nắng hồng tươi như rực sáng muôn màu...
Để ta cứ mãi thơ thẩn nhìn theo tất cả...
Rồi mong ước được êm đềm quên hết...

Thương thầm

* Viết thay tâm sự của một người không quen

Chị đi mang ấm cho người
Em về hong lại nửa đời rêu phong.


Chị đi - em xót cõi lòng
Nơi nào có biết ai trông ngóng người
Còn chăng một thoáng môi cười
Phương xa chị có thắm tươi má đào ?

Mong manh những hạt mưa rào
Em buồn nhìn mãi nơi nào xa xăm
Chị_Em - sao được trăm năm !? 
Cho nên em vẫn lặng thầm mà thôi.

Làm sao ai hiểu lòng tôi ?
Yêu thương chi để bồi hồi trong tim
Ước gì...em_chị se duyên
Ứơc gì...em có được niềm em mơ.

Chỉ là một thoáng tình thơ.

Tú_Yên
(15-03-2007)


Thương thầm

Chị đi mang ấm cho người
Em về buốt giá nửa đời rêu phong.


Mưa về rồi đấy - biết không ?
Bên ai Chị có ấm lòng hay chăng ?
Nhìn mưa, em mãi băn khoăn
Những ngày…
Những tháng…
Những năm qua rồi.

Chị ơi !
Chị có được vui ?
Chị ơi !
Chị có ngậm ngùi nhớ em ?
Mưa bay - bay mãi trong đêm
Em lang thang bước, lòng thêm u sầu.

Giờ nầy Chị ở nơi đâu ?
Mưa về rồi 
Giọt mưa ngâu đó mà
Sao ngày em_chị càng xa
Hình như...
Chị phải bôn ba miệt mài…?!

Ước gì...chẳng có ngày mai
Ước gì...đừng có cả ngày - của xưa
Em buồn - đi mãi trong mưa.

Tú_Yên
(17-03-2007)

Mưa Hạ

Đời người như một dòng sông
Nước lớn - nước ròng
Xuôi ngược_ngược xuôi.


Một đời người như một dòng sông dài uốn khúc
Có những niềm vui, có những nỗi buồn mà ta nhớ mãi khôn nguôi.
Một đời và một thời để nhớ.
Đó là những kỷ niệm - những kỷ niệm không thể nào quên
Khi nhắc về kỷ niệm - lúc nào ta cũng bâng khuâng như xót xa, như tiếc nuối
Khi nhắc về kỷ niệm.
Ta vẫn thường bắt đầu bằng hai tiếng: Ngày xưa...

Áo trắng - Sân trường - Hoa Phượng đỏ
Ngày mùa xuân
Nhớ nắng mùa hè.


Mùa Hè
Những con đường ta qua đầy lá me vàng rơi rụng
Lá rơi trên tóc...rơi trên tay và rơi trên...nỗi nhớ...

Mùa Hè
Ra rả tiếng Ve trên những khoảng sân trường vắng lặng
Cây Phượng đỏ hồng như lặng buồn vì muốn nhìn thấy lại những ngày vui.
 
Mùa Hè...
Tiếc nhớ quá đi thôi !
Nhớ ánh mắt nào đong đầy trìu mến cứ lặng thầm sau những bước chân qua.

Tất cả là...ngày xưa.
Và tất cả là...nỗi nhớ...

Nhớ 

Hạ đã về rồi
Anh biết không ?
Bâng khuâng em hái cánh Phượng hồng
Nhớ ngày xưa đó - ngày xưa đó
Nhớ dáng học trò
Nhớ mênh mông.

Hạ đã về rồi
Anh biết không ?
Nhớ biết bao nhiêu
Nhớ ngập lòng
Nhớ Thầy Cô cũ và trường lớp
Nhớ cả con đường ai đứng trông.

Nhớ lắm một thời áo trắng xưa
Nhớ cả mùa nắng lẫn ngày mưa
Nhớ con đường về me trút lá
Nhớ ơi !
Ơi nhớ !
Nói sao vừa.

Tú_Yên
(05-2007)


Ai cũng phải qua thời học trò
Tuổi thơ của mỗi người gắn liền với ngôi trường thân thương đầy ắp những kỷ niệm vui, buồn.
Có thể nào quên ?
Thầy Cô
Bạn bè
Và chùm hoa Phượng vĩ.

Màu đỏ của Phượng hồng dễ làm ta bâng khuâng, xao xuyến.
Những chùm hoa phượng đỏ thắm như làm cho chiếc áo học trò trắng hơn, tinh khiết hơn và dễ thương hơn khi tung bay trong gió...
Những mắt nhìn long lanh trong sáng lại ẩn chứa chút gì đó...khó nói bằng lời 
Sẽ còn gì để nhớ khi ta đã không còn những tháng ngày cắp sách ?

Mưa Hạ

Xin làm cánh Phượng lang thang
Để nghe Ve hát râm ran mùa Hè


Mùa Hè - với hoa Phượng đỏ
Mùa Hè - gợi nhớ...gợi thương
Mùa Hè - khép lại cổng trường và trôi hết một thời ngập tràn kỷ niệm cùng bảng đen, phấn trắng - với những mắt nhìn thầm lặng, vụng trộm trao nhau...
Những rụt rè, e ấp rất đổi dễ thương
Tất cả đã làm nên những kỷ niệm khó phai
Mãi mãi trong lòng là nỗi nhớ về một "Thời Áo trắng" với ngôi trường, với lớp học, với bạn bè và với...một bóng hình - nhạt nhòa theo năm tháng, nhưng...không thể nào quên.

Gió gọi Ve về

Ra rả tiếng Ve ngày Hè gọi Phượng
Gốc già nua trải bao nỗi thăng trầm
Sao vẫn cứ đứng bình yên thế mãi
Có rộn ràng khi Phượng nở đầy không ?

Màu thắm đỏ như gửi lời nhung nhớ
Một thuở học trò với ngóng đợi vu vơ
Ta mong ước mùa Hè đừng đến nữa
Để quên đi nỗi nhớ đến vô bờ.

Phượng bao tuổi mà khô cằn đến thế ?
Lại rực tươi sáng cả góc mùa Hè
Ta nhớ lắm.
Nhớ một thời...
Nhớ lắm !
Phượng nồng nàn gọi gió
…đón tiếng Ve.

Tú_Yên
(09-05-2008)


Tuổi học trò

Còn đâu nữa con đường hoa nắng
Tuổi học trò thầm lặng những yêu thương
Ai theo ai theo suốt cả con đường...
Đường tan học luôn ngập tràn xác lá.

Tuổi học trò - giờ trở thành xa lạ
Nhớ vô cùng kỷ niệm của ngày xưa
Ai mong ai mà tìm mãi trong mưa
Từng hạt nước như hạt buồn - rơi xuống.

Tuổi học trò
Giờ đã thành không tưởng
Ta ôm hoài những kỷ niệm xa xưa
Còn lại gì khi nhìn những hạt mưa ?
Mưa buồn lắm.
…như lòng ta - buồn lắm.


Tú_Yên
(05-2007)


Từng hạt mưa rơi...
Rơi mãi trên những con đường đi qua khiến lòng ta xao xuyến

Nỗi nhớ nào xa xôi, nhẹ nhàng xâm chiếm hồn ta như những hạt mưa trên các lối đi về
  

Mưa cứ rơi...
Và người cứ xa...
Lòng ta bâng khuâng thầm hỏi "Sao mưa buồn thế nhỉ" ?!

Tháng sáu - trời mưa

Tháng sáu - trời mưa
Trời mưa tháng sáu
Còn lại gì khi từng hạt bay qua
Sao buốt giá trong lòng ta đến vậy ? 
Chỉ là mưa.
Mưa tháng sáu
Thôi mà !

Bảng lảng trời chiều
Mưa bay qua ngõ
Bóng hoàng hôn như tắt ở đâu rồi
Hờn mây gió.
Mặt trời đi ngủ sớm
Để tím buồn !
Buồn như giấc mơ Tôi.
...

Tú_Yên
(16-06-2008)


Tháng sáu.
Những cổng trường khép lại
Những chùm Phượng đỏ rực một góc sân trường đã lặng yên sau những tháng ngày ồn ả giờ chơi.
Tháng sáu.
Cỏ bên đường xanh hơn trên những bước chân qua
Mưa rơi...
Mưa rơi...

Và ta cứ ngong ngóng mong chờ một hoàng hôn tím.
Ký ức học trò - cái thuở bé bỏng dại khờ như tím rịm...những yêu thương.

Mưa trong tháng Hạ luôn làm lòng ta xao động và luôn khiến ta mơ hoài đến chững kỷ niêm ngày xưa.
Ngày xưa.
Là nỗi nhớ
Là bâng khuâng
Là trăn trở bao lần với những gì muốn quên nhưng mãi hoài không thể.


Sắc lá me bay
...cứ bay - bay mãi...

Lòng ta như chùng xuống và ta lại thấy nhớ nhiều hơn.

Nhớ lắm một thời áo trắng xưa
Nhớ cả mùa nắng lẫn ngày mưa
Nhớ con đường về me trút lá
Nhớ ơi !
Ơi nhớ !
Nói sao vừa.


Vâng !
Tất cả chỉ còn là hoài niệm và ta đã thầm nhớ biết bao.
Hãy trải lòng ra với những cơn Mưa Hạ...để giữ mãi trong đời kỷ niệm không phai.


Tú_Yên
(tháng 06/2008)

Nàng Trăng đi lạc

















Trăng_Thơ

Thơ và Trăng
Giấc mộng ngàn đời của các Thi nhân
Rất nhiều cảm xúc đến từ vầng Trăng lẻ loi, cô độc...cứ mãi lững lờ treo giữa trời cao.
Ánh sáng dịu dàng huyền hoặc lan tỏa...bao trùm lên vạn vật như thách thức...như cợt đùa...
Biết bao ý thơ.
Biết bao tác phẩm mượt mà, sâu lắng
Những nỗi lòng khắc khoải chờ mong
Những tình cảm ấm áp dịu dàng
Tất cả đều được viết ra từ những cảm xúc ấy.


Truyện thơ: Nàng Trăng đi lạc


Muôn đời là thế.
Cho dù năm tháng cứ trôi qua lặng lẽ và không bao giờ quay lại thì Trăng_Thơ đối với Thi Nhân mãi mãi vẫn là đề tài muôn thuở...


"Bóng Trăng trắng ngà
Có cây Đa to
Có chú Cuội già
Ôm một mối mơ..."*



Có phải...

Tôi tự hỏi : Có mình chi thế nhỉ ?
Có phải là để thử thách gian nan
Cuộc đời buồn nhiều vất vả lo toan
Có phải để ta lớn thêm một chút ?

Tôi tự hỏi: Phải làm gì những lúc...
Tâm hồn ta như khoảng trống mênh mông
Có phải chăng chỉ như nước ngược dòng
Than khóc mãi cùng dòng sông cô quạnh ?

Tú_Yên
(07-2007)


Có phải...

Có phải vừa quen đã rất thân
Người xa - sao lại hóa ra gần
Có phải vì ta cùng chung ý
Thả hồn vơ vẩn - mộng vầng Trăng ?

Có phải người xa - ta cũng xa
Nhưng tiếng thơ vang vọng ngân nga
Kéo lòng ta lại gần nhau lắm
Một hướng nhìn chung - bóng Trăng ngà ?

Ta muốn đi tìm kẻ tri âm
Chẳng màng chi cái nghĩa trăm năm
Cuộc đời như gió nơi xa thẳm
Mãi vẫn bâng khuâng giấc mộng thầm

Giấc mộng âm thầm ta mãi mơ
Gặp người thơ
Xướng_Họa vần thơ
Để thấy cuộc đời thêm thi vị
Để thấy trần gian chẳng hững hờ

Thế đấy. 
Người ơi !
Chớ nghĩ suy
Kiếp người vẫn lắm nỗi sầu bi
Ta cứ quên đi bao vất vả
Chỉ nhớ thơ thôi
Chẳng nhớ gì.

Tú_Yên
(07-2007)

Hoa ven sông

Trên những nẻo đường quê xa tắp với những bãi đất bồi đầy màu mở phù sa
Có một loài hoa vẫn lặng thầm khoe sắc màu cùng nắng gió

Hoa nở - xinh đẹp, mộc mạc, dịu dàng.
Hoa nở - thắm tươi với giọt sương long lanh trên cánh mỏng
Lòng hoa hồn nhiên như từng hạt nắng hồng lung linh chẳng vướng bận gì
Tất cả đều như dòng nước êm ả...lững lờ trôi


Hoa ven sông

Có một loài hoa sống ven sông
Ngây thơ như giọt nắng tươi hồng
Thắm tươi cùng hạt sương ban sớm
Không vướng bận gì chuyện nhớ nhung

Có một loài hoa sống ven sông
Chẳng muốn cùng ai - để bận lòng
Một đời êm ả như dòng nước
Chẳng biết buồn
Cũng chẳng đợi mong.

Tú_Yên
(07-2007)


Đất ven sông nhiều phù sa màu mở
Hoa vẫn nồng nàn khoe sắc thắm như vui đùa cùng làn gió ban mai, hay phơi phới cợt cười cùng ánh nắng hồng rực rỡ
Với biết bao mơ ước...
Hoa vẫn mơ màng và để mặc cho dòng nước vô tình cứ đẩy mãi hoa đi
  


Hoa ven sông

Hoa bên sông vẫn nồng nàn sắc thắm
Nhờ đất bồi
Nhờ màu mở phù sa
Giữa đất trời mây nước bao la
Hoa vẫn nở
Vẫn đùa vui cùng gió

Loài hoa tím bâng khuâng là thế đó
Vẫn dịu dàng từng cánh mỏng mong manh
Vẫn mơ màng bao ước vọng ngày xanh
Dù dòng nước đẩy đùa hoa trôi mãi....

Ước gì nhỉ ?
À ! Nước ơi - đừng chảy...
Để êm đềm...hoa đậu xuống tay ai.

Tú_Yên
(07-2007)


Loài hoa tím bâng khuâng là thế đó.
Chỉ ước một điều: Được êm đềm đậu xuống...tay ai...


Lẻ loi

Một mình chân bước lẻ loi
Đường đời giong ruổi, riêng tôi lặng thầm
Kiếp người dễ được trăm năm
Sao tôi vẫn mãi thì thầm mình tôi.

Xa xôi - thật quá xa xôi
Làm sao biết được rằng tôi nhớ người ?
Trao nhau một nửa tuổi đời
Trao nhau một nửa tiếng cười bình yên
Quên đi lo lắng ưu phiền
Quên đi tất cả nỗi niềm riêng mang

Một mình chân bước lang thang
Con đường lặng lẽ...muôn vàn xa xưa
Lặng nhìn giọt nước lưa thưa
Nước rơi...rơi mãi
Trời mưa thât buồn
Đưa tay hứng giọt nước tuôn
Sao tôi bỗng thấy lòng buồn mênh mang

Một mình chân bước lang thang
Lẻ loi.
Đơn độc. 

Mình mang bóng mình.

Tú_Yên
(28-06-2007)


Lẻ loi...

Một mình chân bước lang thang
Lẻ loi.
Đơn độc.
Mình mang bóng mình

Làm gì mỗi sớm bình minh ?
Lang thang lặng lẽ chỉ mình mình thôi.

Một mình chân bước lẻ loi
Con đường vẫn đó mình tôi đi về
Mưa buồn - từng hạt lê thê
Mưa cho trôi hết cơn mê muộn màng.

Buồn ơi !
Nổi buồn miên man
Theo ta chi mãi để ngàn xót xa
Tuổi xuân cứ mãi trôi qua
Sao ta vẫn chẳng mặn mà với ai ?

Mưa bay - từng hạt mưa bay
Mưa mang đi cả lòng ai gởi về
Không duyên cũng chẳng hẹn thề
Nên ta vẫn mãi đi về mình ta

Mưa mang nỗi nhớ đi xa
Mưa trôi đi cả lòng ta gởi người
Niềm riêng vẫn mãi khôn nguôi
Niềm riêng vẫn mãi theo tôi lặng thầm

Mơ làm gì - chuyện xa xăm
Và tôi vẫn mãi…trầm ngâm
Ơi buồn !

Tú_Yên
(04-07-2007)


Chẳng còn lại gì

Mưa buồn từng hạt lê thê
Mưa cho trôi hết cơn mê muộn màng


Một đời và một thời để nhớ...

Tuổi xuân cứ mãi trôi qua.
Và ta - vẫn là ta thầm lặng với nỗi muộn phiền đơn lẻ.

Tôi vẫn là tôi của thuở nào

Thả hồn mơ mộng giữa trời cao
Là tôi trong khoảng không thinh lặng
Một mình giữa ngàn vạn ánh Sao



Chuyện Đóa Hoa Hồng

Cây hoa hồng đầu ngõ
Nở nụ hoa đầu tiên
Mong sao đừng ai hái
Để cho hoa bình yên

Đời hoa mong manh lắm
Chẳng nở được lâu đâu
Ước gì hoa cứ thế
Không bao giờ khoe màu

Có một người thi sĩ
Cứ nhìn hoa bâng khuâng
Hoa cười cùng ai đấy
Nhưng - xin đừng tới gần.
...

Cây hoa hồng đầu ngõ
Mơ màng cùng heo may
Hình như ai đứng đấy
Vẫn nhìn hoa đắm say

Cây hoa hồng đầu ngõ
Nở nụ hoa đầu tiên
Hoa mong mình cứ thế
Đừng nặng mang nỗi niềm

Cây hoa hồng đầu ngõ
Bâng khuâng rồi bâng khuâng
Hoa cười cùng ai đấy
Nhưng - xin đừng tới gần.

Tú_Yên
(18-06-2007)


Đóa Hoa Hồng

Cây hoa hồng đầu ngõ
Nở nụ hoa đầu tiên
Vẫn có chút niềm riêng
Không thể nào bày tỏ

Cây hoa hồng đầu ngõ
Duy nhất một nụ hồng
Bao e ấp trong lòng
Nên hoa hoài không nở

Có chút gì bỡ ngỡ
Trong lòng của nụ hoa
Gửi lời theo gió xa
Người ơi - xin đừng hái

Để cho hoa cứ mãi...
Cứ mãi một nụ hồng
Buồn giấu kín trong lòng
Hoa mong mình vẫn thế.

Tú_Yên
(20-06-2007)


Đóa Hoa Hồng

Cây hoa Hồng đầu ngõ
Vẫn nụ Hồng khôi nguyên
Nhẹ nhàng cùng cơn gió
Mặc ai luôn kiếm tìm

Nụ Hồng vẫn yên đấy
Mơ màng cùng trăng sao
Đêm. 
Ôi - đêm thinh lặng
Thật yên bình làm sao....

Cây hoa Hồng đầu ngõ
Vẫn nụ Hồng đầu tiên
Hình như ai đứng đấy
Nhìn hoa và...lặng yên.

...
Cây hoa Hồng đầu ngõ
Nhẹ nhàng cùng heo may
Hình như ai đứng đấy
Vẫn nhìn hoa - đắm say.

Tú_Yên
(17-07-2007)

Đừng như thế

Đừng như thế
Đừng mơ về tôi nhé
Tôi chẳng là gì trong cuộc sống nầy đâu
Kiếp đa sầu trong giông bão bể dâu
Nên tôi mãi là người mang ảo vọng

Chẳng có niềm tin trong tương lai cuộc sống
Mãi ôm hoài những khát vọng ngày xanh
Cứ nhìn cuộc đời...thấp thoáng mong manh
Và cứ nghĩ: sao đời mình vô nghĩa

Đừng như thế
Đừng mơ về tôi nhé 
Tôi như mây chiều lãng đãng mà thôi
Xin đừng chờ
Xin đừng nhớ về tôi
Khi mãi mãi cuộc đời mình hai lối...

Hai lối rẽ...ruổi giong mòn mỏi
Chẳng bao giờ có điểm hẹn dừng chân
Xa nhau dần...cứ mãi xa nhau dần
Đừng thế nhé !
Đừng mơ về tôi nhé.

Tú_Yên
(16-06-2007)


Đừng như thế

Đừng như thế
Sẽ đau lòng tôi lắm
Khi đường đời nhiều vực thẳm hố sâu
Sao cõi lòng ai cứ mãi u sầu
Rồi cứ mãi lặng lờ như đêm tối

Đừng như thế
Cuộc đời nầy nhiều lối
Mà chúng mình chỉ có hướng tương lai
Hãy hy vọng nhiều ở những ngày mai
Rồi ta sẽ thân quen nhiều người lạ

Đừng như thế
Đừng xa nhau - xa quá
Hãy tới gần cho ấm áp tình người
Hãy bắt tay nhau và nở nụ cười
Chút thân ái trao nhau làm kỷ niệm

Đừng như thế
Cuộc đời dù phù phiếm
Ta hãy đi bằng những bước vững vàng
Cho dù mai có mỏi mòn tìm kiếm
Thì phải nhận về...những nổi hân hoan.

Đừng như thế
Cuộc đời dù phi lý
Thì vẫn còn lý lẽ của con tim
Mà lòng tôi thì như vùng biển lặng
Tình yêu ư ?
Biết đâu để kiếm tìm.

Đừng như thế
Hãy hiểu cho tôi nhé
Đến bây giờ tôi vẫn chẳng biết yêu
Những ước mơ khao khát thì nhiều
Tôi mong ước tình người luôn vĩnh cửu.

Tú_Yên
(21-06-2007)

Nếu một ngày...

Nếu một ngày tôi không còn đến nữa
Có ai buồn hay nhớ đến tôi không ?
Kiếp con người như bóng nắng chiều Đông
Và lãng đãng như sương mù ban sớm

Cuộc sống nhân gian có gì thắm đượm ?!
Chỉ là phù du, là ảo ảnh mơ hồ
Cứ yêu thương rồi ngóng đợi mong chờ
Cứ xao xuyến rồi đau buồn sầu não

Thế gian nầy là cuộc đời hư ảo
Bao yêu thương cứ đuổi bắt vòng quanh
Rồi phí đi bao khát vọng ngày xanh
Không trân trọng những gì mình có được

Đừng thế nhé 
Hãy yêu và mơ ước...
Cứ ước mơ rồi sẽ được đấy thôi. 

Nếu một ngày...
Tôi chẳng phải là tôi
Người đừng khóc, đừng đau buồn thất vọng
Hãy vững vàng với niềm tin cuộc sống
Rồi sẽ qua
Tất cả sẽ trôi qua

Nếu một ngày tôi có đi thật xa
Tôi sẽ nhớ những gì thân thiết nhất.

Tú_Yên
(27-06-2007)


Nếu một ngày (2)

Nếu một ngày tôi không phải là tôi
Người đừng khóc, đừng đau buồn - thất vọng
Nếu một ngày tôi xa vời hình bóng
Người đừng chờ, đừng ngóng đợi tôi về

Chỉ là tưởng tượng
Chỉ là si mê

Rồi cứ ngỡ nhiều nồng nàn chất ngất

Nếu một ngày - khi giật mình tỉnh giấc
Tôi không còn trên cõi thế gian nầy
Người đừng buồn, đừng đau khổ tràn đầy
Tôi đã về với vùng trời mơ ước
Cuộc sống ảo - nhưng ước mơ thì thực
Nói thật lòng - nơi đó tôi rất vui

Nếu một ngày...
Tôi không phải là tôi
Người đừng khóc
Đừng đau buồn mong nhớ.

Tú_Yên
(27-06-2007)


Tất cả rồi cũng sẽ nhạt nhòa, sẽ qua đi
- Sum họp rồi chia ly
- Hạnh phúc và đau khổ
Tất cả cứ quẩn quanh như một qui luật tự nhiên - không thể nào thay đổi. 



Nếu một ngày (3)

Nếu một ngày ta xa và xa mãi
Chẳng là gì - bởi lẽ tự nhiên thôi
Đã từ lâu tôi vẫn chỉ mình tôi
Thêm một chút đời vẫn nguyên như thế

Sẽ chẳng buồn và cũng không rơi lệ
Bởi vì đau - đau đã tự lâu rồi
Nỗi muộn phiền cô độc của riêng tôi
Không ai hiểu - muôn đời không ai hiểu.

Thế gian nầy không có điều kỳ diệu
Nên riêng tôi mãi mãi chẳng mong chờ
Xin gửi người một chút xíu tình thơ
Làm kỷ niệm cho hồn tôi bớt lạnh

Tôi vẫn thế
Hoài cô đơn, hiu quạnh.

Tú_Yên
(05-07-2007)