Tối qua, vào thăm trang thơ của anh PT Nhân (PN San) - một người bạn thơ, tuy lớn hơn nhiều tuổi nhưng mình vẫn luôn thích gọi bằng "anh Nhà Quê" một cách thân thiết và thoải mái với chút gì đó nũng nịu của người em gái nhỏ.
Trang thơ vắng ngắt! Chỉ là trên mạng, chỉ là màn hình vi tính, vậy mà sao mình vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo và buồn thảm đến khôn cùng.
Giáng Sinh sắp đến. Vậy là một năm nữa lại chuẩn bị qua đi. Những ngày cuối cùng của tháng mười hai, trong một chừng mực nào đó, dù quá khứ hay tương lai, thì mãi mãi vẫn chỉ là chuỗi dài tất bật những chuyện đời thường, nhưng lại luôn âm ỉ biết bao điều trăn trở. Thời gian như ngưng đọng đối với vạn vật chung quanh, như đứng yên một chổ không hề xê dịch, vậy mà trôi nhanh đến chẳng thể ngờ. Một năm Rồi lại một năm Thời gian cứ thế lặng thầm thoi đưa
Thời gian như bóng nắng Vừa sớm đã chiều tà Cứ trôi đi thầm lặng Đưa ta vào phôi pha. Thế đấy ! Thời gian cứ đi qua mãi chẳng đợi chờ ai, chẳng vướng bận gì và ta cũng chẳng thể nào níu giữ. Mới đó thôi mà đã gần hai mươi năm tôi không được nhìn thấy Má của tôi.
Tháng bảy về Không gian yên ắng nhẹ nhàng và hình như phảng phất đâu đây là mùi trầm hương thoang thoảng. Các cổng chùa rộng mở. Mọi người tất bật, xôn xao để chuẩn bị bước vào Lễ hội Vu Lan: Mùa báo hiếu.