Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

Truyện thơ: Lời của GIÓ

Phần I


Thời gian hờ hững trôi qua như không bao giờ ngừng nghỉ.
Một đời người với biết bao chuyện vui_buồn ngỡ đã mịt mờ trong quên lãng phôi phai.
Cứ tưởng là chẳng còn lại gì qua ngần ấy những năm dài, tháng rộng.
Nhưng thật ra tất cả vẫn còn nguyên đó trong tận cùng góc khuất của lòng người trong cuộc.

Hơn 30 năm và một kiếp người
Những năm tháng âm thầm lặng lẽ đã giết chết tâm hồn của một con người đầy ắp mộng mơ và chan hòa lý tưởng.
Chỉ có mỗi ước mơ khao khát đến vô cùng, nhưng dù đã cố hết sức mình vẫn chẳng thể nào nắm được vào tay.
Nỗi lòng khắc khoải mãi mãi chẳng ai hay và gần hết cuộc đời vẫn không nhận được chút gì giữa kiếp sống lắm nỗi bộn bề và đầy dẫy tranh đấu, hơn thua.



Hơn 30 năm.
Khoảng thời gian gần đủ để lấy đi hết những gì của một đời người.
Năm tháng qua đi.
Tuổi xuân qua đi.
Đôi khi nhìn lại…
Để rồi đau xé cả lòng khi thấy mình cứ ngày một héo úa, tàn phai mà không cách gì níu giữ.

Mơ ước thì biệt mù xa.
Kiếp sống nhân sinh thì mong manh...chợt còn…chợt mất.
Mới thoáng chốc thôi mà mái tóc xanh xưa đã bạc màu sương tuyết. 


Ru hời...
Cho gió thôi bay
Cho mây ngừng để tháng ngày đừng rơi
Ru hời...
Gió của tôi ơi
Có đi - xin hãy mang tôi theo cùng.


Gió bay - bay mãi không ngừng nghỉ.
Cũng không ai hình dung được là gió màu gì và hình dáng ra sao.
Gió mơ hồ như có như không - hư hư thực thực mà luôn gây thành bão giông bất chợt.
Và đời - là một cơn Gió lớn.
Đôi khi cuốn phăng đi tất cả - chẳng để lại gì.














Xin là Gió cuối trời

Tôi viết lại - Câu chuyện "Lời của Gió"
Thuở hồn nhiên với môi đỏ, má hồng
Đôi mắt đẹp, buồn…thăm thẳm, mênh mông
Như điềm báo cả một trời giông tố.

Thời gian trôi xa mà sao luôn hoài nhớ ?
Chẳng thể nào quên dù đã ngỡ ngày xưa
Mưa thì buồn.
Đời lại tợ cơn mưa
Bao trăn trở hư thừa theo năm tháng.

Gió bỏ hết tâm tư vào vần thơ lãng mạn
Để quên đời
Quên những thoáng cơ cầu
Vẫn nhủ thầm...
Tại...
Bị...
Cớ gì đâu
Sao nông nổi lại đắm chìm - nông nổi ?

Thời gian qua đi
Gió luôn tự hỏi
"Có phải bởi vì mang tội lỗi kiếp nào
Chuyện luân hồi là thật đó hay sao
Cho nên mãi ôm hoài câu bạc phận ?!”

Đời trong_đục…
Yêu thương hay buồn_hận
Sao Gió bây giờ chẳng thể của ngày xưa
Làm thế nào để đếm những hạt mưa?
Rơi rả rích ngoài song thưa lạnh giá!

Dù cố níu mà vẫn xa - xa quá
Ước mơ một lần được trở lại chính mình
Mà dòng đời cứ trôi mãi
…lặng thinh
Và vùi dập cho hoa rời rã cánh.

Mưa ơi mưa.
Từng hạt rơi sóng sánh
Buốt hồn Ta
Buốt cả những vần thơ
Một đời người
Một nỗi đợi ngu ngơ
Một quá khứ chôn hoài trong tiềm thức.

Gió ngơ ngác
Đời.
Chiêm bao hay thực ?
Mà thăng trầm đeo bám chẳng rời xa
Mơ một lần Ta lại được là Ta
Để làm gió đến cuối trời - tan biến.

Tú_Yên
(05-12-2008)



(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét