Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Nói với...Anh tôi

* Viết cho anh tôi_Liễu Du Công

Anh Hai à !
Không hiểu sao bỗng dưng mấy hôm nay em buồn thật là buồn !?

Hình như có một điều gì đó làm em bâng khuâng, làm em bồn chồn lo lắng thì phải.
Em thật sự không hiểu những ngày sắp tới rồi em sẽ ra sao.
Cứ mỗi lần nghĩ đến điều ấy, em lại thấy bất an trong lòng.

Anh Hai.
Cứ chất chứa mãi những ý nghĩ trong đầu, em cảm thấy khổ tâm lắm đó anh.
Nó gần như là một nỗi đau bất trị, một căn bệnh mãn tính mà ta chỉ có thể cam chịu và phó mặc cho nó dày vò, giằn vật cả đời.
Nhiều khi em mong muốn được tâm sự với một ai đó để cho nỗi lòng được vơi nhẹ, để không phải âm thầm trăn trở mãi một mình.
Nhưng em chẳng bao giờ có đủ niềm tin để làm điều ấy.
 
Em chán ngán con người.
Muốn có được một người bạn tốt, đâu phải là điều dễ dàng gì.
Có phải là em đã quá bi quan không anh Hai ?

Anh Hai.
Từ ngày hí lộng ảo thành chân. Em có được một người anh bằng xương bằng thịt thì nỗi đau đáu về quá khứ như choáng ngợp cả hồn em.
Em luôn nhớ về những ngày thơ ấu của mình.
Em nhớ anh.
Em nhớ anh nhiều lắm, anh có biết không anh Hai ?

Nhiều người nói với em rằng: Hãy cố mà quên đi dĩ vãng, để hướng về tương lai. Đừng trầm mình trong chán chường tuyệt vọng mà hãy mở lòng ra với niềm tin và hạnh phúc…
Hì...
Với ai thì có thể. Nhưng với em - tất cả chỉ là xa xỉ mà em chẳng được thế gian ban tặng bao giờ.

Anh Hai à !
Sẽ không có ai hiểu được em - dù là bây giờ...dù là mai sau. Cái lý do vì sao mà em luôn đau buồn nhiều như thế.

Anh Hai biết không ?
Nhiều khi thấy quang cảnh đông vui, rộn ràng, ấm cúng và đầy những tiếng nói cười của nhà người mà em cảm thấy tủi thân.
Sao gia đình mình lại trống vắng thế nhỉ ?
Nhà có 6 người.
Vậy mà bây giờ chỉ còn em và chị Khanh.
Hai chị em như hai thế giới.
Nên có lẽ mãi mãi em chỉ biết nói chuyện...một mình mà thôi, anh Hai à !

Nhớ anh lắm !
Cái tiếng "anh" mà chẳng biết đến bao lâu rồi em không được gọi.
Em thèm được có một người anh để em được bảo bọc, chở che trong sự yêu thương, trìu mến.
Em là con bé mít ướt nhất nhà. Vậy mà bây giờ đến khóc, em cũng không dám cho ai nhìn thấy.
 
Còn gì đau khổ bằng khi mình phải sống giả dối với chính mình. Lúc nào cũng phải che đậy, phải kìm nén. Lúc nào cũng phải tỏ ra cứng rắn, vững chải !
Hì...
Em rời rã.
Em mềm nhũn như một cọng bún sắp...thiu đó thôi !

Anh Hai.
Những gì em yêu quí nhất, em chỉ biết giấu kín trong lòng.
Anh và cả chị Khanh nữa...cả Ba, cả Má, cả thằng út Tâm - không hề hiện diện trong những bài viết của em.
Nhưng dạo nầy thì em lại muốn nói nhiều đến gia đình mình.
Em cũng chẳng hiểu tại sao lại thế !
Tất cả rõ mồn một trong em và em như muốn hét to lên rằng : Em nhớ mọi người biết bao.

Tú_Yên
(10-08-2008)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét