Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

Mong manh riêng mình

Không thơ thẩn
Không mộng mơ
Không vương con chữ
Không chờ gió mây
Hoài mong xây mãi chẳng đầy
Ước ao vời vợi cứ ngầy ngật rơi.

Thơ là tôi_rớt giữa đời
Âm ba khắc khoải bên trời - buồn thiu.

Ơi nầy...
Thơ yểu - thơ yêu
Chưa chi sao đã liêu xiêu mất rồi !

Thơ là Thơ
Tôi là Tôi
Phải chăng hai_một thành đôi song hành ?

Vậy thì thôi !
Cất để dành
Cứ xem như thoáng mong manh riêng mình.
Tú_Yên
(03-12-2008)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét