Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Mưa Hạ

Đời người như một dòng sông
Nước lớn - nước ròng
Xuôi ngược_ngược xuôi.


Một đời người như một dòng sông dài uốn khúc
Có những niềm vui, có những nỗi buồn mà ta nhớ mãi khôn nguôi.
Một đời và một thời để nhớ.
Đó là những kỷ niệm - những kỷ niệm không thể nào quên
Khi nhắc về kỷ niệm - lúc nào ta cũng bâng khuâng như xót xa, như tiếc nuối
Khi nhắc về kỷ niệm.
Ta vẫn thường bắt đầu bằng hai tiếng: Ngày xưa...

Áo trắng - Sân trường - Hoa Phượng đỏ
Ngày mùa xuân
Nhớ nắng mùa hè.


Mùa Hè
Những con đường ta qua đầy lá me vàng rơi rụng
Lá rơi trên tóc...rơi trên tay và rơi trên...nỗi nhớ...

Mùa Hè
Ra rả tiếng Ve trên những khoảng sân trường vắng lặng
Cây Phượng đỏ hồng như lặng buồn vì muốn nhìn thấy lại những ngày vui.
 
Mùa Hè...
Tiếc nhớ quá đi thôi !
Nhớ ánh mắt nào đong đầy trìu mến cứ lặng thầm sau những bước chân qua.

Tất cả là...ngày xưa.
Và tất cả là...nỗi nhớ...

Nhớ 

Hạ đã về rồi
Anh biết không ?
Bâng khuâng em hái cánh Phượng hồng
Nhớ ngày xưa đó - ngày xưa đó
Nhớ dáng học trò
Nhớ mênh mông.

Hạ đã về rồi
Anh biết không ?
Nhớ biết bao nhiêu
Nhớ ngập lòng
Nhớ Thầy Cô cũ và trường lớp
Nhớ cả con đường ai đứng trông.

Nhớ lắm một thời áo trắng xưa
Nhớ cả mùa nắng lẫn ngày mưa
Nhớ con đường về me trút lá
Nhớ ơi !
Ơi nhớ !
Nói sao vừa.

Tú_Yên
(05-2007)


Ai cũng phải qua thời học trò
Tuổi thơ của mỗi người gắn liền với ngôi trường thân thương đầy ắp những kỷ niệm vui, buồn.
Có thể nào quên ?
Thầy Cô
Bạn bè
Và chùm hoa Phượng vĩ.

Màu đỏ của Phượng hồng dễ làm ta bâng khuâng, xao xuyến.
Những chùm hoa phượng đỏ thắm như làm cho chiếc áo học trò trắng hơn, tinh khiết hơn và dễ thương hơn khi tung bay trong gió...
Những mắt nhìn long lanh trong sáng lại ẩn chứa chút gì đó...khó nói bằng lời 
Sẽ còn gì để nhớ khi ta đã không còn những tháng ngày cắp sách ?

Mưa Hạ

Xin làm cánh Phượng lang thang
Để nghe Ve hát râm ran mùa Hè


Mùa Hè - với hoa Phượng đỏ
Mùa Hè - gợi nhớ...gợi thương
Mùa Hè - khép lại cổng trường và trôi hết một thời ngập tràn kỷ niệm cùng bảng đen, phấn trắng - với những mắt nhìn thầm lặng, vụng trộm trao nhau...
Những rụt rè, e ấp rất đổi dễ thương
Tất cả đã làm nên những kỷ niệm khó phai
Mãi mãi trong lòng là nỗi nhớ về một "Thời Áo trắng" với ngôi trường, với lớp học, với bạn bè và với...một bóng hình - nhạt nhòa theo năm tháng, nhưng...không thể nào quên.

Gió gọi Ve về

Ra rả tiếng Ve ngày Hè gọi Phượng
Gốc già nua trải bao nỗi thăng trầm
Sao vẫn cứ đứng bình yên thế mãi
Có rộn ràng khi Phượng nở đầy không ?

Màu thắm đỏ như gửi lời nhung nhớ
Một thuở học trò với ngóng đợi vu vơ
Ta mong ước mùa Hè đừng đến nữa
Để quên đi nỗi nhớ đến vô bờ.

Phượng bao tuổi mà khô cằn đến thế ?
Lại rực tươi sáng cả góc mùa Hè
Ta nhớ lắm.
Nhớ một thời...
Nhớ lắm !
Phượng nồng nàn gọi gió
…đón tiếng Ve.

Tú_Yên
(09-05-2008)


Tuổi học trò

Còn đâu nữa con đường hoa nắng
Tuổi học trò thầm lặng những yêu thương
Ai theo ai theo suốt cả con đường...
Đường tan học luôn ngập tràn xác lá.

Tuổi học trò - giờ trở thành xa lạ
Nhớ vô cùng kỷ niệm của ngày xưa
Ai mong ai mà tìm mãi trong mưa
Từng hạt nước như hạt buồn - rơi xuống.

Tuổi học trò
Giờ đã thành không tưởng
Ta ôm hoài những kỷ niệm xa xưa
Còn lại gì khi nhìn những hạt mưa ?
Mưa buồn lắm.
…như lòng ta - buồn lắm.


Tú_Yên
(05-2007)


Từng hạt mưa rơi...
Rơi mãi trên những con đường đi qua khiến lòng ta xao xuyến

Nỗi nhớ nào xa xôi, nhẹ nhàng xâm chiếm hồn ta như những hạt mưa trên các lối đi về
  

Mưa cứ rơi...
Và người cứ xa...
Lòng ta bâng khuâng thầm hỏi "Sao mưa buồn thế nhỉ" ?!

Tháng sáu - trời mưa

Tháng sáu - trời mưa
Trời mưa tháng sáu
Còn lại gì khi từng hạt bay qua
Sao buốt giá trong lòng ta đến vậy ? 
Chỉ là mưa.
Mưa tháng sáu
Thôi mà !

Bảng lảng trời chiều
Mưa bay qua ngõ
Bóng hoàng hôn như tắt ở đâu rồi
Hờn mây gió.
Mặt trời đi ngủ sớm
Để tím buồn !
Buồn như giấc mơ Tôi.
...

Tú_Yên
(16-06-2008)


Tháng sáu.
Những cổng trường khép lại
Những chùm Phượng đỏ rực một góc sân trường đã lặng yên sau những tháng ngày ồn ả giờ chơi.
Tháng sáu.
Cỏ bên đường xanh hơn trên những bước chân qua
Mưa rơi...
Mưa rơi...

Và ta cứ ngong ngóng mong chờ một hoàng hôn tím.
Ký ức học trò - cái thuở bé bỏng dại khờ như tím rịm...những yêu thương.

Mưa trong tháng Hạ luôn làm lòng ta xao động và luôn khiến ta mơ hoài đến chững kỷ niêm ngày xưa.
Ngày xưa.
Là nỗi nhớ
Là bâng khuâng
Là trăn trở bao lần với những gì muốn quên nhưng mãi hoài không thể.


Sắc lá me bay
...cứ bay - bay mãi...

Lòng ta như chùng xuống và ta lại thấy nhớ nhiều hơn.

Nhớ lắm một thời áo trắng xưa
Nhớ cả mùa nắng lẫn ngày mưa
Nhớ con đường về me trút lá
Nhớ ơi !
Ơi nhớ !
Nói sao vừa.


Vâng !
Tất cả chỉ còn là hoài niệm và ta đã thầm nhớ biết bao.
Hãy trải lòng ra với những cơn Mưa Hạ...để giữ mãi trong đời kỷ niệm không phai.


Tú_Yên
(tháng 06/2008)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét