Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Lẻ loi

Một mình chân bước lẻ loi
Đường đời giong ruổi, riêng tôi lặng thầm
Kiếp người dễ được trăm năm
Sao tôi vẫn mãi thì thầm mình tôi.

Xa xôi - thật quá xa xôi
Làm sao biết được rằng tôi nhớ người ?
Trao nhau một nửa tuổi đời
Trao nhau một nửa tiếng cười bình yên
Quên đi lo lắng ưu phiền
Quên đi tất cả nỗi niềm riêng mang

Một mình chân bước lang thang
Con đường lặng lẽ...muôn vàn xa xưa
Lặng nhìn giọt nước lưa thưa
Nước rơi...rơi mãi
Trời mưa thât buồn
Đưa tay hứng giọt nước tuôn
Sao tôi bỗng thấy lòng buồn mênh mang

Một mình chân bước lang thang
Lẻ loi.
Đơn độc. 

Mình mang bóng mình.

Tú_Yên
(28-06-2007)


Lẻ loi...

Một mình chân bước lang thang
Lẻ loi.
Đơn độc.
Mình mang bóng mình

Làm gì mỗi sớm bình minh ?
Lang thang lặng lẽ chỉ mình mình thôi.

Một mình chân bước lẻ loi
Con đường vẫn đó mình tôi đi về
Mưa buồn - từng hạt lê thê
Mưa cho trôi hết cơn mê muộn màng.

Buồn ơi !
Nổi buồn miên man
Theo ta chi mãi để ngàn xót xa
Tuổi xuân cứ mãi trôi qua
Sao ta vẫn chẳng mặn mà với ai ?

Mưa bay - từng hạt mưa bay
Mưa mang đi cả lòng ai gởi về
Không duyên cũng chẳng hẹn thề
Nên ta vẫn mãi đi về mình ta

Mưa mang nỗi nhớ đi xa
Mưa trôi đi cả lòng ta gởi người
Niềm riêng vẫn mãi khôn nguôi
Niềm riêng vẫn mãi theo tôi lặng thầm

Mơ làm gì - chuyện xa xăm
Và tôi vẫn mãi…trầm ngâm
Ơi buồn !

Tú_Yên
(04-07-2007)


Chẳng còn lại gì

Mưa buồn từng hạt lê thê
Mưa cho trôi hết cơn mê muộn màng


Một đời và một thời để nhớ...

Tuổi xuân cứ mãi trôi qua.
Và ta - vẫn là ta thầm lặng với nỗi muộn phiền đơn lẻ.

Tôi vẫn là tôi của thuở nào

Thả hồn mơ mộng giữa trời cao
Là tôi trong khoảng không thinh lặng
Một mình giữa ngàn vạn ánh Sao



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét