Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

Như một giấc mơ




Đã từ lâu, Vĩnh Trà vẫn hằng ao ước có được những người bạn thật sự hiểu mình.
Những người bạn chân thành và nhân hậu có cùng chung sở thích, cùng chung niềm đam mê - một niềm đam mê rất tao nhã và thú vị: đó là Văn_Thơ.

Bao nhiêu ngày tháng qua đi...
Vĩnh Trà lang thang khắp nơi và càng ngày nỗi thất vọng càng lớn. Đến đổi nhiều khi Cô không hiểu mình cứ đeo đẳng cái ước mơ xa vời đó mãi để làm gì?!


Chơ vơ.
Lạc lõng.
Hiu quạnh.
Và cả một chút gì đó chán nản.


Một mình đi giữa cuộc đời
Còn ai - và có ai người hiểu ta?
Ngày qua, năm tháng lại qua
Một mình mình chốn phong ba - một mình.


Một điều tưởng chừng rất nhỏ nhoi lại chẳng mong gì có thể trở thành sự thật.
Một điều rất bình thường mà sao Vĩnh Trà lại thấy quá đổi vời vợi, xa xôi.
Và đôi khi Vĩnh Trà đã muốn rời bỏ tất cả...
...

Khi H gọi điện về, Vĩnh Trà cũng chỉ nghĩ đó là một lời chào hỏi xã giao. Dù dạo sau nầy họ cùng có cảm giác là hiểu nhau nhiều hơn qua những vần thơ xướng_họa.
Nhưng tất cả cũng chỉ là thơ và những con người ảo thôi mà.

Sống khép kín trong khung trời riêng, Vĩnh Trà như chỉ biểu lộ những cảm xúc và tâm tình của mình qua thơ văn.
Trang trải, bộc bạch...chỉ để mình nói với mình cho vơi đi những gì trong sâu thẳm mà Cô không thể chia sẻ cùng ai.

Vậy mà khi đối diện với H và V, Vĩnh Trà như thấy mình nhẹ nhõm đi.
Ánh mắt tự nhiên, cái cười tươi tắn...
Có thể nào mọi người chỉ mới gặp lần đầu?!
Lần gặp đầu tiên giữa những người bạn ảo lại thân tình như những kẻ cố tri.

H trông trẻ hơn tuổi nhiều (Vĩnh Trà thầm nghĩ).
Khuôn mặt đầy tự tin pha chút cương nghị của một phụ nữ từng trải. Chẳng có vẻ gì là một "Việt kiều" cách biệt với những người đang vất vả lăn lóc giữa Quê hương.
Thật tình Vĩnh Trà rất ngại khi tiếp xúc với những người có "mác" Việt kiều - ngay cả đó là những người bạn học thân thiết từ thuở nhỏ.
Nhưng ngay từ những lần nói chuyện cùng nhau qua điện thoại, H đã phần nào xóa bỏ được cái "khoảng cách" ấy bằng chính giọng nói trong trẻo đầy thân tình.
Hơi đẫy đà nhưng trông H thật khoẻ khoắn, gọn gàng trong chiếc áo kẻ sọc và quần lửng.
Có lẽ chính cách ăn mặc ấy đã tăng thêm cho H nét hoạt bát và nhanh nhẹn cố hữu.

Còn V ư? Hì...
Dễ thương lắm.
Gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn với mái tóc bỏ xõa.
Ánh mắt lanh lợi và toát ra nét thông minh rất dễ dàng nhận thấy ngay từ những câu giao tiếp đầu tiên.
V cũng khá trẻ so với tuổi, lại rất "à la mode" nên trông càng trẻ hơn.

Tay trong tay, mọi người kéo nhau vào nhà.
Tất cả như đã sẵn sàng cho một cuộc hội ngộ đầy thi vị giữa những người tưởng chừng không bao giờ có thể biết được mặt nhau.

Thế mới biết trên cõi đời nầy, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Và Vĩnh Trà chợt cảm nhận được niềm vui đang đến như một giấc mơ hiền hòa, êm ái.

Tú_Yên
(23-05-2009)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét