Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

Cảm nhận về "Thơ Tú_Yên" của hacuong











Như làn gió...

Phải làm gì khi đời mãi qua nhanh ?!
Và ta cứ mong manh như làn gió !
...

Một tuần qua - một tuần nữa lại qua
Thời gian mãi trêu lòng ta như thế.


Có gì đâu - cuộc đời là dâu bể
Đông dần tàn thì Xuân tới đấy thôi
Rồi Hạ về cho ta thấy chơi vơi
Nhớ lại thời học_chơi thuở ấy

Hạ đi xa thì mùa Thu tới đấy
Thơ thẩn buồn dạo bước ngắm lá rơi
Sắc Thu theo từng chiếc lá xa vời

Đông lại đến, rồi Xuân sang - Hạ nữa
...

Thế, thế đấy - thời gian không chờ đợi
Một tuần qua.
Một tuần nữa lại qua.

Tú_Yên 




Cảm nhận về "Thơ Tú_Yên" của hacuong - DĐ nguoihanoi.net

Em đọc thơ Cô, một nhịp thơ nhanh và gấp gáp, từng chữ như đang bước đi, chuyển động vô tình - “không chờ đợi”.

Bài thơ là những ý nghĩ hiện lên từ những miền kí ức thời gian của một con người, đang đứng đó và một mình, cảm nhận sự xoay vần kì diệu của cuộc sống.

Em rất thích bài “Như làn gió” của Cô.
Cô đã cho em một khoảng lặng thời gian
 “Nhớ lại thời học_chơi thuở ấy !” với những người bạn thời học sinh ngày nào. 
Biết rằng giờ đây em sẽ lại bước vào một môi trường mới với nhữngbngười bạn mới nhưng những gì đã qua thì là rất đẹp và sẽ mãi không quên.

Đọc 4 câu thơ đầu Cô viết, em tự hỏi nhân vật trữ tình trong bài thơ sao bi quan đến vậy?



Phải làm gì...khi đời mãi qua nhanh ?!
Và ta cứ mong manh như làn gió !
...

Nhân vật trữ tình chỉ ra sự mỏng manh, nhỏ bé của đời người trước dòng chảy thời gian mãi không bao giờ dừng.

Ta chỉ như một làn gió trong trời đất, đến một lúc nào đó rồi cũng phải tan ra, cho dù có những thời điểm cơn gió nhỏ sẽ thành bão giông, sẽ thành lốc xoáy làm điên đảo tất cả - cuộc chơi nào cũng đều có quy luật của nó.
 “Cứ mong manh” nghe thật buồn.

Nhân vật trữ tình trong bài thơ đang chơi một trò chơi với “thời gian” nhưng rồi có những lúc lại e thẹn, hờn trác
“thời gian mãi trêu lòng ta như thế” thời gian đi mà đi mãi không thôi “một tuần qua - một tuần nữa lại qua”.
Phải rồi sẽ chẳng là gì nếu ta cứ đứng đó chỉ biết mải miết nhìn theo và rốt cuộc ta sẽ là người thua cuộc.

Nhân vật trữ tình trong thơ lặng lẽ nhìn, nghĩ về một sự thật luân hồi



Có gì đâu - cuộc đời là dâu bể
Đông dần tàn thì Xuân tới đấy thôi
Rồi Hạ về cho ta thấy chơi vơi
Nhớ lại thời học_chơi thuở ấy

Hạ đi xa thì mùa Thu tới đấy
Thơ thẩn buồn dạo bước ngắm lá rơi
Sắc Thu theo từng chiếc lá xa vời
Đông lại đến, rồi Xuân sang - Hạ nữa...
...

Em thích mùa đông, với em mùa đông mới là bước đầu cho sự sinh sôi mới mẻ của vạn vật khi xuân tới. Mùa đông lá rụng hết, chỉ có những cành cây khẳng khiu nhỏ gọn trong lòng trời xám xịt, lơ thơ một vài tầng mây.

Nhưng những thân cây vẫn luôn đứng thẳng chống chọi với cả gió mưa, với thời gian bởi vì trong lòng nó vẫn luôn hiện diện một dòng nhựa sống mà sự buốt giá, sự lặng im chẳng thể làm cho nó sắt lại hay đóng băng.

Đông qua xuân lại tới, đó là quy luật muôn thuở, xuân sang không khí thật nhộn nhịp, vui tươi và chắc hẳn ta sẽ không thể không nhắc đến “tết”.


“Tết, tết, tết, tết đến rồi...”

Cả năm có lẽ duy nhất dịp này các thành viên trong đại gia đình mới có mặt đông đủ, mới được gặp lại nhau. Ông bà, cô dì chú bác, anh chị em quây quần bên mâm cơm gia đình, cùng nâng ly chúc mừng xuân sang, gắp cho nhau những miếng bánh chưng nhà mình làm còn thơm mùi lá, mùi gạo, mùi của quê hương.

Tuổi học trò, “học mà chơi, chơi mà học”, nhớ bạn bè, nhớ thầy cô, nhớ trường lớp cũ nhiều lắm. Và ngồi đây “Tôi nhớ cả những người bạn mới mà hôm nay Tôi chưa kịp làm quen”.

Thật đáng yêu đáng quý nhường nào “thời học chơi thuở ấy”- vô tư, trong sáng, hồn nhiên.

Hạ đến mang theo hương sắc của đất trời:



<<Những cánh phượng nghiêng mình trong màn nắng
Ve xôn xao cất tiếng gọi hè về
Ta vội vàng bước chân vào cửa lớp
Bạn ơi, ngồi bên Tôi – tiết học cuối cùng rồi.>>



Thu sang mát mẻ, có những cơn mưa mang theo dòng chảy thời gian...

Ta lại dạo bước cùng nhân vật trữ tình, ngắm nhìn những chiếc lá khẽ buông mình theo cơn gió, để lại đó trên cây lơ thơ đứt quãng của màu xanh.

Sự chuyển mình bao giờ cũng để lại trong lòng ta một chút vấn vương, một chút buồn:



<<Phút giao mùa ơi sao mà vô tình quá
Ngươi tự do thoải mái đến và đi
Để lại ta trong lòng bao nuối tiếc
Về một mùa vừa mới đó hôm qua>>



Cuộc chơi vẫn lại tiếp tục, nhân vật trữ tình lại bắt nhịp cùng thời gian.

“Người ơi xin đừng buồn, đừng quá căng thẳng. Bởi vì chỉ có cuộc chơi này Người mới trưởng thành dần hơn thôi.

Hứa với Tôi, Người sẽ tiếp tục cố gắng, cố gắng và hãy tự nhẩm nhé những khi Người dừng lại:



Thế, thế đấy - thời gian không chờ đợi
Một tuần qua.
Một tuần nữa lại qua.


Tôi tin Người.”

Bài thơ như một lời thì thầm tự nhắc nhở mình của nhân vật trữ tình và đọc lại lần nữa em có cảm giác như gặp chính mình trong đó. Ai chẳng có khoảng lặng riêng mình, ta cần nó để suy ngẫm về những điều ta quan tâm.

Hòa vào dòng chảy thời gian, ta bước đi trên đôi chân ta và ta luôn vững tâm rằng có mọi người luôn bên ta và ủng hộ ta. Như bài thơ Cô gửi vào vườn thơ của diễn đàn đã tăng thêm niềm tin tinh thần em nhiều hơn đó, Cô Tú Yên!

hacuong
(03-10-2008)

1 nhận xét:

  1. Rất cám ơn hacuong đã ghé thăm trang thơ Cô Tú_Yên.

    Những cảm xúc chân thành và sâu lắng được chan hòa trong những lời lẻ thật
    đời thường, hacuong đã khiến Cô Tú_Yên thật sự xúc động trước tâm chân
    tình của mọi người trong Diễn Đàn Người Hà Nội.
    Chưa bao giờ Cô cảm thấy ấm áp như lúc nầy và tại nơi đây.
    Những dòng tâm sự đầy vơi, bộc bạch những nỗi niềm sâu lắng - như một làn gió mát lành thổi qua, mang lại cho ta sự thanh thản đến lạ thường.

    Thú thật, khi bước chân vào đây, với Vườn thơ nầy - Tú_Yên cũng không hề
    nghĩ là mình lại được mọi người chào đón ân cần đến vậy.
    Một thuhanoi thâm trầm, sâu săc.
    Một nemchuaHN nồng ấm sự sẻ chia...
    Và lại một hacuong với những nghĩ suy nhẹ nhàng nhưng thấu đáo.

    Cảm ơn tất cả mọi người đã cho Tú_Yên niềm tin để thấy rằng: Dù ở bất cứ nơi đâu, thì tình thân ái giữa người và người vẫn không hề ngăn cách - nhất là trong lĩnh vực Thơ_Văn.

    Một đời thấp thoáng qua nhanh
    Thời gian trôi mãi để dành được đâu

    Vâng !
    Tất cả rồi sẽ phôi pha theo năm tháng, nhạt nhòa theo thời gian...
    Nhưng những tấm lòng đáng quí thì mãi mãi vẫn còn nguyên đó.

    Nghìn năm trong chốn bụi trần
    Dễ hồ Tri kỷ được gần bên ta
    Tiếng thơ luôn mãi vang xa
    Tình như làn gió...thoảng qua bên đời.

    Tú_Yên
    (04-10-2008)

    Trả lờiXóa