Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

Cảm nhận về "Thơ Tú_Yên" của hacuong












Có khi...

Có khi...
Những hạt mưa bay bay...ngốc nghếch...
Cứ rơi đều trên phố vắng và âm thầm làm buốt lạnh hồn ta
" What can I say"...
Từng giai điệu khẽ ngân nga
Loãng dần trong đêm và cứ mãi vang xa theo làn gió 



Có khi...
Cũng chẳng phải là đôi lời muốn ngỏ
Mà khung cửa sổ nhà ai lại lặng lẽ mở toang
Tiếng du dương, trầm bỗng 

và bao suy tư, khắc khoải luôn vẫn mãi còn
Như vời vợi mà sao lòng ta lại u buồn đến lạ !

Có khi...
Bầu trời cao mênh mông thăm thẳm 
như mông lung, mơ hồ và xa xôi quá
Để mây giăng màn kéo thấp xuống trần gian 
Đêm lang thang 
Mưa - ta - và khoảng trống...lang thang...
Để thơ thẩn 
Từng hạt mưa rơi đều rồi vỡ tan khi chạm đất.

Cũng có khi...
Ta thấy đời rất thật
Lại muôn vàn những khắc khoải...hư vô  
Mưa rơi...rơi...
Và buồn - buồn đến ngẩn ngơ 
Đêm trăn trở từ bao giờ mà cứ mãi lặng thầm như thế ?

Tú_Yên


* Cảm nhận của hacuong - DĐ nguoihanoi.net

Em đọc những bài thơ cô viết và thấy hình như bài thơ nào cũng chứa chất một tâm sự buồn và buồn, nhớ và nhớ, ngẩn ngơ ngơ ngẩn, một mình và một mình...
Như bài "Quên"
Đọc ban đầu thấy buồn lắm, em hình dung ra
có một người đang đứng dựa mình bên cửa,đang ngắm cảnh vật bên ngoài ,
nhìn một cách vu vơ mà đó chỉ là cái cớ để nghĩ về những điều khác đã trôi qua, đã thành quá khứ mất rồi . 
Làm sao có thể phủ nhận được một điều rằng thời gian vẫn không ngừng trôi , trời nắng trời mưa vẫn tiếp nối nhau trong suốt 4 mùa... 
Muốn quên đi những điều đã qua hay chỉ nhẹ nhàng cất vào trong chiếc hộp "quá khứ". Một chút cô đơn, những tâm sự khó nói...
Quên và quên đi để thấy được nhẹ nhàng hơn. 
"Có khi" lại càng cho ta thấy rõ hơn một tâm trạng buồn như người xưa đã nói "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". 
Ta nhỏ bé trong bao la đất trời rộng lớn và bây giờ dường như lại càng nhỏ bé hơn khi "để mây giăng màn kéo thấp xuống trần gian..." 
Đêm lang thang hay chính ta đang đi!? 
Tưởng chừng có ta, có mưa có cả khoảng trống nhưng thực ra "từng hạt mưa rơi đều rồi vỡ tan khi chạm đất" , khoảng trống cũng chỉ là khoảng trống mà thôi, ta đâu có chạm đến được . Chẳng qua vô tình ta đã kéo chúng vào bên ta mà thôi
...

Không hiểu sao em đọc thơ cô thấy cứ như muốn bước cùng nhân vật trong thơ, và những vần thơ dễ gần không tạo nhiều
khoảng cách. 
Cũng có thể em cảm nhận được một sự gần gũi nhẹ nhàng nào đó, buồn, lang thang một mình, chưa dám chắc chắn mà mới chỉ là "khi".

hacuong
(15-10-2008)

1 nhận xét:

  1. Cô Tú_Yên cám ơn hacuong rất, rất nhiều.
    Thật là cảm động đến nỗi Cô không còn biết nói gì thêm nữa, hacuong à !

    Trong cuộc đời của mỗi một con người, luôn có những ước mơ.
    Ứơc mơ là động lực, là sự thúc đẩy cho ta vươn lên - cố vươn lên để mong đạt cho được điều mà mình mong muốn.
    Ước mơ thì lúc nào cũng đẹp và nó khiến ta khao khát đến khôn cùng.
    Và ước mơ sẽ là hoài bảo mà cả đời ta ôm ấp.

    Cô cũng có ước mơ.
    hacuong cũng có ước mơ.
    Ai ai cũng đều có ước mơ cho riêng mình.
    Và một khi không đạt được nỗi niềm riêng tư ấy, con người bỗng trở nên ưu tư và khắc khoải đến vô vàn.
    Có lẽ, dù mơ hồ, mông lung - dù nhiều khi ta không hề nói đến, nhưng lại vẫn lặng thầm ở một góc khuất nào đó của tâm hồn những điều tưởng chừng đã lãng
    quên mà lúc nào cũng âm ỉ và cháy bỏng lòng ta !...
    Tất cả đã được chúng ta - những người yêu văn_thơ, hay mơ hay mộng, luôn mong kiếm tìm những Chân_Thiện_Mỹ để đưa vào câu_từ mà thi vị hóa cuộc đời.
    Những vần thơ là một chút gì đó thầm lặng trong tim, trong óc của người
    mê mệt văn chương - gửi cho đời để sẻ chia và chan hòa tình thân ái.

    Cô trân trọng những gì mà hacuong đã cảm nhận và chia sẻ qua những bài thơ...cho ta haycho người - của Cô.
    Cảm ơn em nhiều lắm, hacuong à !

    Tú_Yên
    (17-10-2008)

    Trả lờiXóa