Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

Cảm nhận thơ












Vu Lan và bài thơ "Ước gì" của NĐVinh

Con muốn nói rằng: Con yêu Mẹ lắm
Người đã cho con trái tim nồng ấm dịu dàng
...

Ngày xưa giờ đã ngút ngàn...
Vẫn về trong giấc mộng tàn cuối đêm


                    Tú_Yên



Vâng !
Từng ngày, từng tháng, từng năm...
Thời gian trôi đi, đi mãi và không bao giờ quay lại.
Biết bao nhiêu thứ trên thế gian nầy cứ cuốn hút đời ta. 
Vũ trụ xoay vòng, vũ trụ bao la...
Con người là một sinh vật nhỏ bé vô cùng trong khoảng không vô tận.
Nhưng có lẽ, những gì hiện hữu trong tâm linh con người lại càng thăm thẳm, khôn lường: đó là tình yêu - và trên hết của lòng yêu thương giữa người và người, không giới tuyến, không phân chia, dù bất cứ đâu, bất cứ nơi nào trên trái đất - có một tình yêu không gì so sánh được: tình yêu của Mẹ

Vu Lan lại về...
Từ muôn đời nay, cứ mỗi năm đến rằm tháng bảy, thì tất cả mọi người dù đang làm gì, dù đang ở tận nơi đâu, đều có một thoáng bâng khuâng nhớ về Mùa báo hiếu.
Tháng bảy về...
Năm qua năm...
Tôi - buồn lại thêm buồn !
Mùa báo hiếu - như một lời nhắc nhở, như một bước quay về đã luôn khiến tôi hoài vọng thật nhiều đến người Mẹ thân yêu.

Ước gì trở lại ngày xưa
Lúc tôi còn bé Mẹ đưa đến trường
Mẹ dành tất cả yêu thương
Có quà bánh Mẹ thường nhường cho tôi


Đó là 4 câu mở đầu cho bài thơ "Ước gì" của NĐVinh.
Thật giản dị, thật bình thường...NĐVinh với gần nửa kiếp con người, vẫn ngong ngóng về một thời xa - xa lắc ! 
Thời gian trôi đi, nhưng trong tận cùng tâm hồn của mỗi chúng ta, có lẽ sẽ không bao giờ quên được những bước chập chững đầu đời với sự chăm bẳm dắt dìu của Mẹ.
 
Thơ Vinh chân chất, nhẹ nhàng...
Có một chút gì đó chân quê mộc mạc, lại dễ khiến mủi lòng cho Tôi và cho những ai đã không may mất Mẹ trên đời !

Những cử chỉ thật đời thường: Mẹ đã hy sinh, đã gian khổ để nhường lại cho con những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống của mình

Mái tranh xưa ướt dột rồi
Chổ khô con ngủ Mẹ ngồi che mưa
À ơi tiếng Mẹ ru trưa
Lời ru Mẹ cất tôi vừa ngủ ngon
Đêm đêm trăng khuyết trăng tròn
Các con say giấc Mẹ còn làm cơ...


Những nét chấm phá trên một bức tranh thơ ấu, NĐVinh như lần giở từng trang hoài niệm vẫn nằm im lìm trong ký ức nhạt nhòa, dù đã qua đi, không bao giờ quay lại nhưng mãi mãi vẫn âm ỉ trong lòng của mỗi con người chẳng thể nào quên.

Thú thật rằng, lần đầu đọc bài thơ "Ước gì" của Vinh, Tôi chỉ ngờ ngợ trong lòng một điều gì đó...như xa xôi...như bâng khuâng khó tả, mà hình như cũng ấm áp và gần gũi đến không ngờ.
Để rồi đọc lại lần 2...lần 3...Tôi bất chợt nhận chân rằng: cái điều gì đó mông lung, mờ ảo...chính là nỗi đau đáu nhớ về bóng dáng Mẹ thân yêu !
Những cử chỉ đầy ắp trìu mến, sự bao dung và lòng hy sinh vô bờ bến... Mẹ đã nhường đi cho con tất cả...không đắn đo, không do dự, không tiếc nuối, ngại ngần.

Những hình ảnh trong thơ NĐVinh, chẳng có gì trau chuốt, chẳng có gì cầu kỳ. Nhưng lại toát lên nét đẹp tột cùng với bóng dáng thân quen của người Mẹ, với tình yêu vô bờ bến dành trọn cho con cái của mình.

Bây giờ tóc Mẹ bạc phơ
Chân đi không vững mắt mờ xa xăm


Mẹ già rồi !
Hình ảnh Mẹ với: tóc bạc phơ, với chân đi không vững...khiến lòng ta chợt như chùng xuống, như lặng đi...và ta cảm thấy đau xót vô cùng.
Thời gian quả là khắc nghiệt và tàn nhẩn !
Bao nhiêu tất bật của cuộc đời, những tháng ngày vất vả, cực nhọc chỉ với ước mơ cháy bỏng trong lòng là mong muốn con mình được hạnh phúc đã khiến Mẹ già còng lưng theo năm tháng.
Thời gian đã tàn phá cả một thời xuân trẻ - để Mẹ ta mỏi mòn với đôi mắt thiếu nữ ngày nào giờ đã mờ yếu, xa xăm.

Ước gì tôi mới mười lăm
Cho Mẹ trẻ lại Mẹ chăm tôi mà


NĐVinh đã cho ta một liên tưởng thật sâu lắng: Ngày tôi mười lăm tuổi... Mẹ tôi còn trẻ lắm.

Ở đây, NĐVinh đã thật sâu sắc trong một ước mơ thật trẻ thơ. Không phải là: 
Tôi mười lăm để được Mẹ chăm bẳm hay nuông chìu, âu yếm_
Tôi mười lăm để được vòi vĩnh hay nũng nịu đòi quà... 
Mà đơn giản: Tôi mười lăm để Mẹ tôi "trẻ lại"... 
Tôi đã thật sự xúc đông với những câu thơ...thật thà đến ngây ngô, những cũng đầy ắp tình cảm chân thành của một tấm lòng hiếu thuận.

Ngóng trông buổi chợ mua quà
Những mong sống dưới mái nhà tranh quê


Quê hương...
Cho dù chỉ là một mái tranh nghèo, một con đường đất ngoằn ngoèo trơn trợt, ĐVinh vẫn muốn được trở về - vì nơi ấy có Mẹ...
...

Vu Lan_Mùa báo hiếu
Tôi muốn viết về Mẹ của Tôi.
Và bài thơ "Ước gì" của NĐVinh, đã như một hồi ức cho chúng ta phải luôn tự nhắc nhở mình rằng: Thật diễm phúc biết bao khi ta được mãi mãi sống yên bình trong vòng tay yêu thương của Mẹ

Có một câu hát, mà cứ mỗi lần Tôi nghe, là mỗi lần lại rưng rưng nước mắt

<<Mẹ già như chuối Ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau
>>


Tình Mẹ thơm lừng ngan ngát và mềm dịu biết bao.
Tình Mẹ ngọt ngào, đầy ắp - luôn vấn vít quanh đời như hạt lúa, như bát cơm mà ta luôn cần thiết mỗi ngày.
Và tình Mẹ - là tất cả những gì trân quí nhất trên thế gian mà tạo hóa ban tặng cho những người con.

<<Mồ côi...khổ lắm ai ơi !
Đói cơm, khát nước không người nào lo...
>>


Lời nhạc thật trầm thật nồng nàn, như hòa quyện vào lời thơ của NĐVinh - cho ta luôn muốn quay lại ngày xưa để được mãi là đứa trẻ thơ an lành bên gối của Mẹ hiền yêu dấu. 


Tú_Yên
(14-08-2008)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét