Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Vu Lan_ Mùa báo hiếu

Năm nào cũng thế.
Cứ mỗi độ tháng bảy về, người người lại lũ lượt đến Chùa để cúng dường, để cầu an cho người sống và cầu siêu cho những người đã khuất.
Vu Lan_Mùa báo hiếu.
Là ngày mà tất cả mọi người dành trọn lòng mình cho riêng một người được trân quí nhất trên đời : Mẹ

Hôm nay là Lễ Vu Lan
Tôi muốn được viết về người Mẹ đã khuất của tôi.

Thời gian đã trôi qua thật là lâu. Nhưng mãi mãi trong lòng Tôi - không riêng gì Mùa báo hiếu - mà gần như bao nhiêu năm tháng lặng lẽ qua đời, cho dù tất bật, bận rộn với gánh nặng lo toan, với bao vất vả đời thường, loanh quanh ngược xuôi với từng miếng cơm, manh áo...
Thế mà không giây phút nào tôi lại không nhớ đến Mẹ tôi.


Mẹ tôi.
Người đã cưu mang, hoạn dưỡng tôi từ thuở trứng nước.
Người đã bồng bế, chăm lo khi tôi còn bé bỏng dại khờ.
Người đã dắt dìu những bước chân ngỡ ngàng đầu tiên, dịu dàng đở nâng khi tôi vấp ngã.
Người đã chăm bẳm cho tôi những tiếng nói bập bẹ vỡ lòng gọi Má, gọi Ba.

Người đã cho tôi tất cả - cho cả cuộc đời mà không hề đắn đo, do dự.
Có lẽ, cả với những ai đang diễm phúc còn có Mẹ, thì những tâm tình nầy cũng dễ khiến nỗi chạnh lòng.

Dù cho thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể kìm nén lòng mình với ước mơ bỏng cháy là được gửi đến người mẹ thân yêu những nỗi buồn, những xúc cảm đầy vơi của ngày xưa...xưa ấy...cái ngày mà tôi không thể nào quên.


Ngày Mẹ mất !

Ngày Mẹ mất
Hồn tôi như hóa đá

Không lệ rơi cũng chẳng tiếng thở than
Có điều chi trong niềm đau chết lặng
Mẹ đi đâu - mà lại quá vội vàng ?!

Lòng thầm nhủ: bởi vì sao buồn thế
Trời yên bình bỗng hóa trận bão giông
Rồi chao đảo trong vũng đời xoay chuyển
Mẹ mất rồi.
Con - lặng lẽ mùa Đông !


Ngày Mẹ mất.
Đời con như cũng mất

Cả ước mơ, hoài bảo lẫn niềm tin
Để chấp chới trong hoang mang hư_thật
Cõi trần gian - con Mẹ sẽ một mình !...

Hạnh phúc lắm cho những ai còn Mẹ
Được dỗi hờn
Được nũng nịu vu vơ

Được ấp ủ trong cả trời yêu dấu
Với Mẹ yêu - con sẽ mãi dại khờ.

Bao tất bật bước đường đời vội vã
Được gì đâu khi không Mẹ bên đời
Trời hiu quạnh.
Hay lòng nầy quạnh vắng ?!
Con một mình
Sẽ buồn lắm - Mẹ ơi !

Rồi thì tất cả cũng sẽ qua đi.
Thời gian không bao giờ ngừng lại. Cuộc đời cứ thế mà trôi...
Nhưng trong tận cùng tiềm thức, hình bóng Mẹ tôi sẽ không bao giờ phai nhạt.
Mãi mãi cho tôi là một bông Hồng tươi thắm vì Mẹ luôn vĩnh cửu trong tôi.

Tú_Yên
(15-08-2008/ Vu Lan 2008)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét