Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Niềm mơ...




Nim mơ

Có lẽ, từ ngàn xưa cho đến tận bây giờ: trong những thú giải trí thanh tao trên đời thì chúng ta phải nói đến Cầm - Kỳ - Thi - Họa.

Vĩnh Trà, đơn giản chỉ là một phụ nữ bình thường như trăm ngàn phụ nữ khác.
Nhưng với vẻ ngoài bình dị chân chất thì ẩn chứa trong Cô là cả một ước mơ cháy bỏng: niềm đam mê Thơ_Văn.

Mấy mươi năm đã trôi qua.
Cuộc sống chộn rộn và vất vả, nhưng lúc nào Cô cũng canh cánh nỗi lòng với nghiệp dĩ văn chương.
Những khi thao thức khó ngủ trằn trọc giữa khuya, có lúc dù đang bận bịu tất bất với công việc mưu sinh hàng ngày...bất chợt một ý nghĩ thoáng qua, Cô lại chộp vội lấy quyển sổ nhỏ và cây bút bi lúc nào cũng để sẵn bên cạnh, hý hoáy ghi vội ghi vàng...

Lắm lúc Cô chợt bật cười vì sự ngớ ngẩn, mê đắm của mình: “mê gì không mê, lại mê thơ” 😍

- Không sao, chỉ là cái nợ thi nhân thôi mà.
Cũng tao nhã lắm đó chứ.

Cô lầm thầm rồi tự trấn an mình như thế.


Con trai lớn đi làm xa nhà.
Chín, mười năm trời chắt chiu tiện tặn cũng chỉ mua gửi về được năm cái máy tính cho đứa em mở phòng game, ngõ hầu bù thêm vào khoảng thu nhập ít ỏi từ ngôi quán cóc lèo tèo vài ba khách vãng lai của Mẹ.

Thời của Vĩnh Trà làm gì mà có máy tính, làm gì có mạng internet tốc độ cao chứ!

Thế giới Công Nghệ Thông Tin đối với Vĩnh Trà chỉ là một câu chuyện "Giả tưởng" như trong tiểu thuyết của Jules Verne mà ngày nhỏ Cô say mê nghiền ngẩm đến đổi thuộc làu làu vậy thôi.

 Nhìn mấy cái Computer, Vinh Trà ngắm nghía, rờ rẩm...chẳng biết cả cách để mở máy.
Cô thở dài, giận mình lam lũ đến nỗi tụt hậu hồi nào không hay.
- Không thèm nhìn đến "nó" nữa.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Hàng ngày đi ra đi vào, mấy cái máy như đập vào mắt.
Có một cái gì đó như thôi thúc, như giục giã khiến Cô cứ mãi bồn chồn không yên.
Vĩnh Trà đang nghĩ đến giấc mơ mà Cô vẫn hằng ấp ủ trong lòng từ bấy đến nay?

Tối thứ bảy, phòng game vắng tanh.
Vĩnh Trà quyết định ngồi vào bàn
- An ơi! Chỉ cho Mẹ cách sử dụng máy với.

Duy An, con trai nhỏ của Vĩnh Trà đang loay hoay với trận đánh trong Phong Thần (thì cũng là kiếm tiền trên mạng đó mà), mắt không rời màn hình.
- Chi vậy Mẹ ?
- Ơ! Mẹ muốn thử cho biết vậy mà.
- Mẹ chờ con chút nhe.

Vĩnh Trà lướt mắt lên máy: những ô, những chữ, những ký hiệu...chi chít.
Nhìn cứ rối tung cả lên.

Cô thở ra một hơi dài
- Chóng cả mặt!

Nửa tiếng sau, An bước đến bên cạnh Mẹ, ân cần
- Mẹ muốn tìm gì vậy Mẹ?
- Mẹ muốn tìm coi có chổ nào để...làm thơ chơi cho vui không.

An là đứa con hiếu thảo.
Nó cũng biết được tâm tư, mơ ước mà mẹ mình ấp ủ từ bao lâu nay. Nhiều khi An cũng muốn chia sẻ với mẹ, nhưng là con trai, lại tính ít nói nên đôi khi An chỉ biết len lén nhìn nét ưu tư của mẹ rồi...thở dài !
- Để con tìm cho
Bàn tay thoăn thoắt, An mở từng trang Web mà nó nghĩ là có trang thơ.
Vĩnh Trà chăm chú nhìn lên màn hình...một trang...hai trang...
Cô thầm mong sẽ nhìn thấy được cái mà mình đang chờ đợi.

- A! Có rồi 

Mắt Vĩnh Trà như sáng lên, long lanh niềm vui bất chợt
An vừa rà chuột, vừa đọc nho nhỏ
- Câu lạc bộ Thơ Văn
- Thi Viện
- Văn đàn
- Mẹ ơi! Xem cái nào đây ?
- À! Mẹ muốn xem bên thơ đó.
- Vậy vào Thi Viện nhe?
- Ờ! Vào Thi Viện
An click chuột vào chữ Thi Viện, rồi reo nhỏ
- Có chuyên mục thơ Sáng tác nè Mẹ.

Vĩnh Trà như lặng đi.
Con tim tưởng chừng đã mòn mỏi héo khô qua bao năm tháng, nay chợt bừng lên sức sống, mảnh liệt, vỡ òa niềm vui đến đổi Cô như không tin vào mắt mình.

Những trang thơ với những bài thơ...của ai đâu đó, mà sao Cô thấy lòng nôn nao đến lạ!

Mĩm cười thật tươi, Cô nhìn con trai, nói nhỏ
- Vậy là có chổ cho Mẹ...làm thơ rồi!

Tú_Yên
(14-09-2009)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét