Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

Nợ…

Nợ thơ
Em trả bằng thơ
Nợ đời trả bởi giấc mơ võ vàng
Nợ mình nên gió lang thang
Nợ trời xa - bóng trăng ngàn lẻ đôi.

Nợ gì mây trắng cút côi
Lửng lơ một kiếp nổi trôi biệt mù
Lạc loài tháng tám_mùa thu
Nguyệt rằm sáng tỏ mà như rất buồn ?

Sông xuôi nợ mãi cuối nguồn
Sương rơi nợ hạt mưa tuôn muộn mằn.

Nợ Người.
Phải thật thế chăng ?
Bâng khuâng em hỏi mình rằng: Trả chi ?

Tú_Yên

(02-09-2012)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét