Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

Ảo hóa Chân
















Đã từ rất lâu, Vĩnh Trà vẫn mơ hoài về niềm đam mê thuở nhỏ.
Và giấc mộng một thời không ngừng thôi thúc khi cuộc sống đã có một chút gì đó đổi thay.

Gần hai năm miệt mài lang thang khắp nơi trong thế giới ảo. Vĩnh Trà không dám nghĩ rằng: rồi mình sẽ có được những người bạn thực trong một không gian mênh mông mà mỗi người chỉ là một nick_name.


Làm thơ - viết văn…
Cũng chỉ để cho thỏa cái ước mơ Cô hằng ôm ấp mà thôi.
Bao nhiêu ngày tháng vẫn là vui ít_buồn nhiều. Vì mãi mãi cũng chỉ là những cô đơn, trống vắng.

Thật sự là như vậy.
Bạn thì đông mà có được một người thực sự hiểu mình quả là điều không phải dễ.
Rất nhiều khi Vĩnh Trà muốn bỏ hẵn không thơ thẩn, không văn chương gì nữa. Nhưng rồi được vài ba ngày thì Cô lại lò mò mở máy, lò mò vào lại các Diễn Đàn.

Đa đoan...một chút tình thơ
Để cho ta mãi ngẩn ngơ bên đời.


Tình cờ Cô nhìn thấy....
Cũng thiệt là kỳ.
Hễ cứ thấy nơi nào có văn thơ là Vĩnh Trà không thể ngó lơ được.
Vậy là Vĩnh Trà lại bắt đầu mở trang thơ mới, lại bắt đầu cho những ngày những tháng loanh quanh vơi_đầy với câu_chữ của mình.
...

Vĩnh Trà quen anh ĐP qua những bài thơ đối đáp qua lại .
Trong một lần chọc ghẹo anh chơi.
Cớ gì gọi chị là em
Uống cà phê lại say mèm - là sao ?

Vậy là...(lại tình cờ ?) H vào và để lại trong topic Vĩnh Trà 4 câu thơ.
Đó là lần đầu tiên Vĩnh Trà thấy tên H.
...

Thời gian qua đi.
Có một cơ hội hơi bất ngờ đã khiến cho Vĩnh Trà và H tiếp xúc nhau nhiều hơn.
Và chính qua những lần đối đáp thơ, Vĩnh Trà cảm nhận ở H một điều gì đó rất gần với mình.
Vĩnh Trà không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như thế ? Cũng không nghĩ là rồi mọi người sẽ thật sự thân nhau.
Thế giới ảo vẫn là thế giới ảo và trong thâm tâm Vĩnh Trà vẫn luôn nghĩ rằng: "Ảo sẽ không bao giờ là thật"

Vậy mà bây giờ họ sắp được gặp nhau.
Tuy biết nhau chưa lâu. Nhưng ngay lần đầu nói chuyện với H qua điện thoại, Vĩnh Trà đã cảm thấy rất thoải mái và tự nhiên.
Hình như họ không hẵn là hai người bạn mới.
Trong trẻo, giòn giã...
Họ cười cười nói nói như đã quen nhau từ kiếp nào .
H muốn Vĩnh Trà lên Sài Gòn. Nhưng làm sao mà đi được chứ.
Không thể đi, mà lòng thì lại rất muốn gặp.
Không biết phải thế nào nữa ?

Bẳng đi vài hôm, H gọi lại cho Vĩnh Trà
Lần nầy thì Vĩnh Trà thuyết phục H bằng một lô danh lam thắng cảnh và mấy món đặc sản của Trà Vinh: Ao Vuông nầy, Biển Ba động nầy, quán vườn Bằng Hữu, khu du lịch sinh thái Cù lao Tân Qui ở Cầu Kè, Cù lao Phụng ở Bến Tre...
Còn món ăn ha ?
Không kể đâu, để dành bất ngờ cho bạn mình chứ.

Hì hì…
Cuối cùng thì H cầm lòng không đậu phải ...ừ !
Thật lòng mà nói thì Vĩnh Trà không thích không khí oi bức của Sài Gòn. Với lại đi xe đối với Vĩnh Trà thực sự là một cực hình.
Nhưng lý do chính là Vĩnh Trà muốn H được hường khoảng không gian xanh của Trà Vinh - một tỉnh lỵ với hàng hàng cây cao rợp bóng. Được thư thả với sông nước Tiền_Hậu đôi dòng mà Trà Vinh luôn là một bán đảo bình yên với cây trái xum xuê.

Thế là mọi người quyết định: Trà Vinh sẽ là điểm đến .
Đúng ra ngoài H, V còn có cả N.
Nhưng vì lý do công việc nên cuối cùng chỉ có H và V.
Cũng cảm thấy tiếc vì N không đi được.

Từ khi hẹn nhau, Vĩnh Trà cảm thấy háo hức trông chờ.
Và chắc chắn một điều: họ sẽ không hề "lạ" nhau, dù rằng đây là lần gặp đầu tiên.

Khi Tôi viết những dòng nầy, thì chỉ còn đúng 40 tiếng đồng hồ nữa là Vĩnh Trà, H và V sẽ được thong dong ngồi cạnh nhau để thưởng thức những tách café thơm phức do chính Vĩnh Trà pha .


Điện thoại đang sạc thì reo. Vĩnh Trà bỏ vội mấy cái máy tính và đám nhóc để chạy đến
- Alo !
Một giọng nói thật nhẹ, thật êm vang lên
- Phải chị Vĩnh Trà không à ?
- Ơ ! Vĩnh Trà đây ! Xin hỏi ai đó vậy ?
Một giọng cười nhỏ
- Đố chị biết là ai ?
Tiếng nói bên kia máy chưa kịp dứt thì Vĩnh Trà đã như reo lên
- Ah ! Chị biết rồi ! Cẩm...ơ...V phải không ?
Lại cười…
Tiếng cười qua máy vẫn có một vẻ gì dịu dàng không hề gượng gạo.

Thật thoải mái, thật tự nhiên
Hai người hỏi thăm nhau đủ chuyện: từ sức khoẻ đến chuyện gia đình, chuyện công việc...
Sôi động nhất có lẽ là chuyện ở Diễn Đàn…
Vĩnh Trà hỏi V về những người trong Diễn Đàn… (muốn tìm hiểu một chút vậy mà).
V xăng xái kể cho nghe với một giọng nói mà Vĩnh Trà cảm nhận được những thân thiết, yêu thương V luôn dành cho mọi người.
Một cô gái dễ thương.
Vĩnh Trà thầm nghĩ như thế.


Khi HH gửi qua mail cho Vĩnh Trà bài nhạc phổ thơ "Chờ em nhé", Vĩnh Trà chỉ thấy được tên người hát là Tím.
Và rồi cô đã loanh quanh tìm kiếm mà vẫn chẳng thấy được bài nhạc đó HH để đâu.
Thế rồi vì bận rộn, Vĩnh Trà như quên khuấy đi.
Mà thật tình là Vĩnh Trà rất ngờ nghệch và không hề biết đến góc nhạc Cyber Café.
Mãi đến khi anh ĐP gửi mail thăm cùng câu hỏi: Tôi thấy bài “Chờ em nhé” đưa lên lâu rồi, mọi người ủng hộ khen tặng quá chừng, sao Vĩnh Trà làm thinh vậy ?
Lời trách móc nhẹ nhàng của một người anh dành cho em gái.
Vĩnh Trà giật mình và cảm thấy như mình có lỗi !

Lại chạy đi tìm.
Lại chẳng thấy đâu.
Bực ơi là bực ấy !
Đành phải hỏi anh ĐP thôi.

Hôm sau, Vĩnh Trà nhận được link anh ĐP gởi với lời nhắc: Tôi nghĩ là Vĩnh Trà nên vào cám ơn mọi người đã khen ngợi mình một tiếng cho phải phép.
Một lời nhắc nhở của ông anh khó tính nhưng sâu sắc.
Vĩnh Trà bỗng chợt thấy mình...vô duyên gì đâu !
"Cám ơn nhiều nghen, anh ĐP".

Vậy là không cần lò dò lung tung nữa. Chỉ cần click vào link dẫn là Vĩnh Trà đã tìm thấy cái muốn tìm.
Hì...thật là...gian nan.
Cho đến lúc đó, Vĩnh Trà mới biết: Tím là V.

Khi H về VN, cho hay là đã gặp V ở Sài Gòn.
Vĩnh Trà thật bất ngờ, nhưng hình như có một chút gì đó vui vui.
Cái cảm giác có một người ở gần để có thể thường xuyên thăm nhau khiến Vĩnh Trà thấy phấn khởi.
...

Câu chuyện giữa Vĩnh Trà và V kéo dài hơn tiếng đồng hồ. Đủ mọi ngóc ngách đều được lôi ra nói.
Giữa hai người hình như không hề có khoảng cách, không hề xa lạ...
Lần đầu tiên nói chuyện cùng nhau, hai chị em như đã thân thiết tự bao giờ. Nếu không vì Vĩnh Trà bận việc bất ngờ thì không biết họ sẽ còn bao nhiêu điều để nói.

Mai nầy gặp nhau, khoảng không mờ ảo sẽ bị xóa bỏ.
Những con người tưởng chừng như không lại biến thành Có. Cái cảm giác ấy quả thật là rất thú vị.

Viết đến đây, Tôi chợt nhận ra một điều rất vui: Nếu có một tấm lòng, khoảng không mênh mông và hư ảo sẽ thật gần và biến thành hiện thực - Ảo hóa thành Chân.

Hình như Vĩnh Trà đang đợi...


Trà Vinh đợi

Trà Vinh đợi
Người về thăm phố nhỏ
Dẫu xa xăm mà gần đến bất ngờ
Hình như đã là bến bờ yên ấm
Mảnh tình nồng nằm giữa những vần thơ.

Như làn gió dịu êm trời trưa Hạ
Lao xao cành
Lá hát nhịp đong đưa
Hàng Sao vẫn êm đềm trên lối cũ
Đón ai về
Nào quản ngại nắng mưa.

Trà Vinh đó
Con đường râm bóng mát
Trăm tuổi cây_tuổi phố mãi yên bình
Chiều loang loáng ánh mặt trời tim tím
Và vầng hồng soi sáng những bình minh .

Trà Vinh đợi
Và Ta.
Ta cũng đợi
Người về chưa ?
Ngày rất mới - đang chờ ...

Tú_Yên
(21-05-2009)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét