Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

Nợ Thi nhân

Em như làn gió bâng khuâng
Bay đi mãi trong vùng trời hoang hóa
Theo muôn phương trôi về vạn ngả
Chẳng thể dừng chân.

Lững lờ...
Kìa...
Một bóng Trăng ngân
Cứ treo mãi giữa bao la trời thẳm
Có bao giờ anh nhìn ngắm
Để tìm cho mình một thoáng bâng quơ ?

...Là những câu thơ
Lang thang ươm mầm xanh mới
Ngày lại ngày qua
Tháng năm lặng thầm đi tới
Bỏ lại cho mình chút nợ Thi nhân.

Tú_Yên

(18-07-2009)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét