Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

Có lẽ...

Ừ ! Có lẽ...
Lâu lắm rồi em không còn làm thơ nữa
Bởi khung trời yêu dấu đã mù xa
Còn lại gì không khi ngày tháng lắm nỗi phôi pha ?
Và dốc phố thân quen bỗng lạ xa và buồn như ngày tiễn biệt.

Ừ ! Có lẽ...
Chẳng thế nào anh biết...
Những miên tưởng chập chùng thuở đất trời hoang vắng, sơ khai
Thuở chúng mình...
Bàn tay đã rời tay
Nên không thể nào níu giữ được khi tình yêu cứ muốn bay xa - vời vợi.

Em mơ ước
Và chờ...
Và đợi...
Tin yêu như mùa về cho hoa cỏ bớt xanh rêu
Cho những tiếng cười rộn rã
Những ánh mắt nồng nàn...
Đừng như bóng đổ liêu xiêu
Cho đêm tối đừng bao giờ nhấn chìm ánh sáng.

Ừ ! Có lẽ...
Em đã quên rồi những vần thơ lãng mạn
Một thời vui_buồn - nồng đượm giữa hoàng hôn
Phố dốc nghiêng
Nghiêng cả những bàn chân
Của hai đứa một thời tung tăng như Sáo.

Phố chiều nay
Mùa thu về thay áo
Và em buồn
Buồn đến vô ngần
Nên không thể nào viết trọn một bài thơ !

Tú_Yên

(21-08-2008)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét