Không thể hiểu
Sao đời buồn đến thế?
Bao ưu tư mãi giữ để riêng mình
Điều muốn nói – không nơi nào bày tỏ
Cho nên rồi chỉ còn cách lặng thinh.
Không thể hiểu
Sao mình hoài lặng lẽ?
Luôn cô đơn đi mãi giữa dòng đời
Đem tâm sự gửi hết vào mây_gió
“Hiểu gì không?
Nầy hỡi gió_mây ơi!”
Rồi bất chợt nhận ra điều rất thật
“Nỗi cô đơn cho Ta sự bình yên
Tâm thanh thản chẳng vương lời vô nghĩa
Lòng tịnh an khi không phải nhiễu phiền”
…
Thôi cứ sống – như những ngày đang sống
Cứ bình yên qua năm tháng bình yên
Cũng chẳng nghĩ về tương lai_quá khứ
Sống bình thường cùng tĩnh mịch – an nhiên.
Tú_Yên
(05-04-2024)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét