Cùng một ngày mà đọc được 2 tin buồn.
Mặc dù chỉ là những người quen biết (qua thơ) trên không gian mạng – nhưng lòng mình vẫn đong đầy bâng khuâng và cảm thấy rất buồn!
Từng người…từng người…cứ lần lượt ra đi – ra đi mà không bao giờ còn nhìn thấy lại.
Vậy đó.
Thời gian luôn vô tình và trôi qua nhanh – chẳng để lại gì – nếu ta không biết trân trọng những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng ấm áp và chan chứa tình người.
* Bài thơ nầy
Tôi xin gửi đến tất cả những người đã khuất với lời cầu mong: “Hãy luôn thanh thản và bình yên ở nơi mà mọi người không còn phải lo nghĩ về bất cứ điều gì”.
Hãy yên nghỉ – các bạn của Tôi!
…buồn vương bóng chiều
Người còn không?
Thơ còn không?
Mà dòng đời cứ mênh mông những buồn
Trời chiều – tháng bảy mưa tuôn
Chữ, câu vời vợi để luôn xót lòng!
Người còn không?
Thơ còn không?
Thời gian – gió cuốn bụi hồng bay xa
Tháng năm rồi cũng phai nhòa
Mà sao tiếng nhạc, lời ca vẫn sầu!?
…
Người về đâu?
Người về đâu?
Chưa chi mà đã qua cầu khói sương!
…
Người đi đến chốn vô thường
Câu thơ ở lại
…buồn vương bóng chiều!
Tú_Yên
(29-07-2023)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét