Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

Anh bây giờ...

Có một người đã cho Tôi xem một bài thơ của riêng mình - rất riêng của mình.
Những dòng thơ đượm buồn với niềm tiếc nhớ âm thầm
cùng nỗi lòng sầu vương, khắc khoải...

Là những gì mà anh hồi ức lại…
Những mơ hoài về một kỷ niệm mịt mờ của thuở nào đã xa
- Xa thật là xa.

Từng giờ...từng khắc...rồi cũng trôi qua
Năm tháng...trôi qua...
...Để chỉ mỗi câu thơ cuối cùng đọng lại

Anh...
bây giờ...
còn lại...một mình thôi !


Có một chút gì như man mác...như u hoài...và như cả niềm tiếc nuối khôn nguôi.



Anh bây giờ...

Anh bây giờ...
Còn lại...một mình thôi
Trời thương cũ đã xa rời biền biệt
Cả ước mơ
Cả tâm tình tha thiết
Gửi về người mù khuất tận chân mây

Anh bây giờ...
Còn lại mỗi...anh đây
Cùng giấc mộng đong đầy theo năm tháng

Em đâu rồi ?
Mịt mờ...
xa
xa lắm.
Để mùa Đông nhuộm buốt những hoàng hôn.

Anh bây giờ
Mệt mỏi những bước chân
Và rệu rã
Cả tâm hồn - đơn độc.

Em đâu rồi ?
Trời mưa buồn…(như khóc)
Ướt đời anh
Ướt cả những vần thơ.

Em đâu rồi ?
Để anh mãi bơ vơ
Khi ngoảnh lại
Chỉ thẩn thờ cùng bóng

Anh bây giờ
Là ngày dài mong ngóng...
Là đêm chờ...
Quạnh vắng nỗi cô liêu
...

Hoàng hôn tím bóng trời chiều
Đời dần rơi...để buồn nhiều - nhiều thêm.

Tú_Yên

(25-09-2008)


Lặng thầm
Nhè nhẹ bước chân
Anh loanh quanh phố bao lần - Anh ơi !?
Ngày trôi
Ngày cứ mãi trôi...
Cuộc đời là thế
Thế thôi - thôi đành !

Mong manh những sợi tơ mành
Anh đem dệt lại để dành riêng nhau
Rồi mưa
Mưa lại...mưa mau
Vu vơ đôi chút sắc màu - trần gian.

Mênh mang
Tiếng nhạc mênh mang...
Trang thơ để lại...mùa sang - mất rồi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét