Dấu chấm cuối.
Người
như nắng
trên trời
cao lồng
lộng
Lại
như
mây dang rộng
cả
vòng tay
Muốn tất cả đều
trở
thành nô lệ
Chỉ biết
nghe (như
cái bóng) – mỗi
ngày.
Người
như
sóng
Khi ì ầm
cuồng
nộ
Khi dập dồn xô đổ mặt
trùng khơi
Làm chao đảo
con thuyền
nan bé nhỏ
Đang lênh đênh trôi giạt
giữa
biển đời.
...
Thì như thế -
Tôi và Người
hai hướng
Hai phương
trời
Hai mảnh
ghép chênh vênh
Nên không thể -
không thể
nào tròn trịa
Dù chỉ
là...chỉ là
một vần
tên.
Và như thế -
đời
luôn là lối rẽ
Lối nghịch
chiều
và mỗi kẻ một
bên
Mây lang bạt gửi
tình đi muôn nẻo
Không bao giờ ngừng nghỉ giữa mông mênh.
Lòng Tôi bé nên lặng
buồn
khép kín
Tim Người
to – thích vung vẫy nhiều nơi
Sự
chung thủy
không bao giờ tồn tại
Tôi biết rồi!
Nên từ bỏ cuộc
chơi.
...
Và như thế -
có gì đâu...lần lựa
Khi đời như gam màu tím bơ vơ
Người cứ sống –
cách mà Người muốn sống
Tôi chỉ là...dấu
chấm
cuối
bài thơ.
Tú_Yên
(19-07-2021)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét