Thứ Tư, 9 tháng 6, 2021

Tại sao cứ buồn ?

 



Ti sao c bun ?

Hôm nay cúp điện.
Không khí oi bức, ngột ngạt.
Ngôi nhà trống rỗng lặng trang chỉ có mỗi mình An và...chó Win.

Thời gian như ngưng đọng, nặng nề theo từng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.
Chó Win nằm sãi cả bốn chân, bình thản và thoải mái với giấc ngủ ngon lành, bỏ mặc cô chủ đang trĩu buồn với những ý nghĩ đầy ắp mà dù đã cố gắng hết sức vẫn chẳng thể nào đuổi được ra khỏi tâm trí.

Thế là lại trở về với những ngày lặng lẽ, âm thầm - mỗi ngày như một ngày.

Thời gian cứ trôi, dòng đời cứ cuốn
Và An như con vụ cứ xoay tít mù trong cái vòng khốn khó, gian nan.



Sáng nay Huy lại trở lên Sài Gòn tiếp tục cuộc sống tha phương côi cúc, đơn độc nơi xứ lạ, không người thân, không mái ấm gia đình, lủi tha lủi thủi với những bửa cơm lề đường, góc quán.

Mười lăm năm, khoảng thời gian không dài nhưng cũng chẳng phải là ngắn, đã khiến đứa con trai hiền hòa, mềm mỏng trở nên dày dạn, phong trần.
Cứng cỏi hơn trong lời ăn tiếng nói và chững chạc, đường hoàng hơn trong từng cử chỉ giao tế đời thường.

Trời trưa im ắng.
Cái không gian thinh lặng, không bóng người, không tiếng động rất dễ khiến cho những nỗi trăn trở, đau buồn như được nhân rộng thêm hơn.
Những giọt lệ lăn dài và An như không còn kềm giữ được lòng mình: Chẳng biết giờ nầy Huy đang ở đâu trên quãng đường dài đầy gió bụi ? Trời đang nắng hay mưa và con có được an lành với biết bao nguy hiểm đang chực chờ ?
Nỗi nhớ thương đau đáu về con.
Nỗi buồn lo về cuộc sống luôn khó khăn, chật vật đã khiến An như rũ ra vì kiệt sức.

Gần mười ngày ở nhà, sáng nào cũng vậy, câu đầu tiên khi Huy thức dậy vẫn là "Mẹ ăn gì chưa ?"
Những chăm sóc thật vụn vặt nhưng lại khiến An tủi thân đến nao lòng.
Mỗi lần đi đâu về, không món nầy thì cũng món kia và Huy cứ cười cười "Mẹ ăn đi, một năm có ăn được mấy lần đâu.
Lâu thật là lâu con mới được về nhà mà..."
Càng nghĩ lại càng thấy buồn, thấy xót xa.
Và như không thể kềm giữ, An bật khóc nức nở!

Gian nhà trống trơn, ngày lại ngày qua, đi vào rồi lại đi ra...
Mãi mãi An chỉ một mình và chó Win luôn là người bạn thân thiết tin cậy duy nhất bên cạnh mà An có thể yên lòng để thầm thì, to nhỏ.
Hình như WinWin cũng hiểu được những gì chủ nói.
Nó im lặng, đôi mắt mở to, chăm chú nhìn An với vẻ cảm thông như sẵn sàng sẻ chia hay an ủi.

An vẫn thường hay giấu che những xúc động của mình.
An không muốn ai nhìn thấy An khóc. Không muốn bộc bạch nỗi lòng nặng trĩu ưu sầu, nỗi âu lo về cuộc sống chật vật mỗi ngày với bất cứ người nào. An lại càng không muốn ai biết mình đang đau khổ, đang xót xa vì tiếc nuối những gì đã mất mát trong đoạn đời đầy truân chuyên, gian khó đã qua.
Tất cả chỉ vì một sai lầm.
Và An đã phải trả giá - một cái giá quá đắt: đó là đánh rơi cả thuở thanh xuân hoa mộng đầy ước mơ với khát vọng cháy bỏng về niềm hạnh phúc.
 
Cho đến tân bây giờ, tiếng cười vui đối với An vẫn còn là điều xa xỉ.
An luôn trầm mình trong dòng suy tư xám ngắt.
Đối với An, đoạn đường cuối đời vẫn còn là một khoảng lặng đen ngòm đầy dẫy chông gai.
Cứ mỗi lần bạn bè cũ đến thăm, nhìn họ nói nói, cười cười thanh thản, An lại tiếc ngẩn tiếc ngơ: Phải chi đừng nghỉ dạy thì bây giờ với đồng lương hưu, mình đã có thể thong dong mà an hưởng tuổi già trong ấm êm và sung túc như mọi người rồi.

Biết bao năm tháng, An đã âm thầm như một chiếc bóng.
Dường như sự cô dộc đối với An đã là một điều hiển nhiên bình thường.
Cái không gian trống toát của ngôi nhà có lẽ đã trở thành nơi che chắn kiên cố để An có thể ẩn mình đi mà không sợ ai quấy rầy hay khám phá những gì cất giấu trong tận cùng ngóc ngách của tâm trí.

Dẫu sao thì cũng không thể nào rời xa thực tế, tách biệt với xã hội. Và thế là An đã sống như hai con người khác nhau: Là người mẹ đảm đang, đầy lòng tự trọng và luôn quyết đoán trong mọi công việc – mà cũng là người thiếu phụ hiền lành, thầm lặng, luôn sống thu mình trong góc hẹp tâm tư với biết bao mơ ước một thời chẳng thể nguôi ngoai.

Và Huy như đã nhận thấy những xót xa, những ẩn ức trong lòng An. Huy thật sự đau lòng mà chẳng biết phải làm sao để cho người mẹ mà mình hết lòng yêu kính có thể vơi nhẹ những âu sầu gần như đeo đẳng cả đời không chịu rời xa.

Trong suốt khoảng thời gian ở nhà, Huy luôn quanh quẩn bên mẹ. Hai mẹ con như đôi bạn thân lâu ngày mới được gặp nhau.
Câu chuyện râm ran, lan man đủ mọi vấn đề...Và An vẫn luôn là một chổ dựa vững chắc, tin cậy để Huy an tâm bộc bạch tất cả mọi cảm nghĩ trong lòng.

Nhìn Huy cười cười, nói nói...An nửa vui, nửa buồn: Tội nghiệp con mình, thời gian xa nhà đã gần bằng với số tuổi lúc mới ra đi.

Mười lăm năm rồi, ngần ấy thời gian Huy đơn độc một mình nơi đô thành hoa lệ với biết bao là cám dỗ và cạm bẫy.
An luôn tin tưởng vào con.
Sự trong sáng và tốt đẹp đã được Huy thể hiện từ những ngày còn rất bé.
Khoảng thời gian mười lăm năm cũng đã đủ để khẳng định về tính cách của một con người.
Và Huy đã không hề làm cho An thất vọng.
...

Nhìn WinWin ngủ say. Đôi mắt nhắm nghiền, bốn chân duỗi ra mềm nhũn. An nhẹ nhàng luồn đống vải cũ vào dưới đầu như để cho Win nằm được êm ái hơn.
An đã chăm sóc con chó như chăm sóc đứa con thân yêu của mình.
Đơn giản, vì đấy là nơi mà An có thể gửi gắm rất nhiều điều u ẩn trong lòng những khi cô đơn trống trải.

Và...An lại nhớ đến Huy.
Đã lâu thật là lâu, Huy đã không còn nhận được những chăm sóc của mẹ.
Những chăm sóc dịu dàng ngay cả con chó nhỏ cũng thường xuyên nhận được, mà Huy thì đã biết bao nhiêu năm rồi không hề được tận hưởng bao giờ!

Sắt se 
Xa xót 
Bao nhiêu niềm đau nỗi buồn cứ như bóng ma ám ảnh mà An không thể nào dứt rời ra khỏi tâm trí và cuộc sống.
Để An như càng ngày càng héo úa, tàn tạ cả thể xác lẫn tâm hồn vì những tiếng thở dài nặng trĩu, đa đoan.

Tại sao cứ buồn?
An vẫn luôn thầm trách bản thân: tại sao không thể lãng quên những điều tưởng chừng như vô nghĩa.
Trên đời cũng có rất nhiều niềm vui, sao mình không chọn lấy để cuộc sống luôn được ấm êm, thong dong và ngập tràn hạnh phúc?

Bất chợt, An bật cười...”đúng là ngớ ngẩn”
Ngớ ngẩn thật mà.
Cứ tưởng muốn vui là được đấy à?
Nếu "muốn mà được, thì chắc trên đời nầy sẽ chẳng còn ai đau khổ"!

Tại sao cứ buồn?
Hình như đối với An, niềm vui không hề tồn tại và nỗi buồn là cả một gia tài đồ sộ mà trời già bắt An phải gồng mình đón nhận.

Cái buồn cứ đến khơi khơi
Không ai xua đuổi, gọi mời được đâu
Tại mình nhiều nỗi lo âu
Nên hồn riêng mãi đắm sâu vào buồn.

Thì thôi gửi tặng cánh Chuồn
Nó bay đi mất - cái buồn...bay theo
Thế là tâm tĩnh, trong veo
Như làn gió thoảng hút heo lưng trời.

Giả từ mi nhé - buồn ơi !


Tú_Yên
(02-05-2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét