Thôi!
Thôi!
Không còn mơ mộng
nữa
đâu
Cũng chẳng trầm tư
Cũng chẳng
sầu
Mười
năm trả lại
phương
trời
đó
Một
thoáng thơ buồn tặng
bể
dâu.
Thu sang bên ấy
lá vàng không
Xuân ở nơi
tôi nắng
rất hồng
Hai mùa xa cách
Đời
chia ngả
Nên đã quên rồi –
chẳng
ngóng trông.
Thôi!
Hãy vô tình như
gió mây
Khoảng
rộng
trên cao cứ lấp đầy
Thời
gian thoáng chốc
vèo qua mất
Thu ở
bên người
Xuân ở
đây.
Tú_Yên
(30-03-2021)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét