Thứ Tư, 3 tháng 7, 2019

Giảm Stress bằng thơ

Thơ viết rất lâu rồi nhưng mãi vẫn nằm yên nơi góc chòi hiu quạnh.
Thôi thì đem ra…để đọc lại…
Rồi bất chợt nhận ra rằng: Mình đã từng có những ý nghĩ như thế.

Ý thì hơi tiêu cực
Câu_chữ lại khá làm xàm…
Nhưng có lẽ chính nhờ vậy mà đôi khi lại thấy giảm stress được chút chút đó chứ?

Chỉ là những suy nghĩ trong một lúc buồn chán nào đấy khi nhìn thấy mấy chuyện dài khó nói trên mạng ảo. HiHiii…
Cũng chẳng dám nói ai – biết đâu mình cũng có trong đó. HiHiiiiii…




Sng nhanh

Sống nhanh – mùa sắp hết rồi
Cây khô, lá úa, cành chồi khẳng khiu
Trăm năm – rốt lại chẳng nhiều
Đừng gieo nuối tiếc “bấy nhiêu không vừa!”

Chiều tàn hạt nắng lưa thưa
Sống nhanh – kẻo thấy đời chưa đủ đời
Soi mình: tóc bạc phơi phơi
Lại mong được trẻ như thời mười lăm.

Bây giờ má hóp, môi thâm
Sống nhanh (kẻo mất mấy năm cuối cùng)
Mượn vùng mạng ảo mông lung
Sống nhanh – kẻo lại chập chùng…tiếc ơi!

Tú_Yên
(07-02-2017)




Như làn gió bay

Nói ra lại thấy tức cười
Chán ơi là chán mớ đời hỗn mang
Chỉ là cõi ảo lang thang
Chí cha chí chóe – tình tang cả ngày
Đôi khi tóc bạc, râu  dài
Vậy mà vẫn cứ loay hoay – tang tình…

Nghĩ mà ngán kiếp nhân sinh
Cớ sao lắm kẻ cho mình cao sang?
Già ngắt lại cứ điệu đàng
Da nhăn (tô vẽ tuềnh toàng) – hóa ra…

Thấy người khen: trẻ quá ta
Hí ha hí hửng tưởng là chân tâm
Dẫu cho sống đến ngàn năm
Cuối cùng ai cũng ra nằm nghĩa trang.

Ngẫm buồn nên bật tiếng than
Kiếp trần vốn dĩ…như làn gió bay.

Tú_Yên
(10-02-2017)




Nhân_Nghĩa?

Nhân_Nghĩa ngày nay rẻ tựa bèo
Thơ làm chất đống – bụng thì teo
In không sao bán, toàn đem tặng
Viết chữa tròn câu đã chán phèo.

Tú_Yên
(12-02-2017)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét