Thứ Ba, 12 tháng 2, 2019

Tâm trạng đầu năm





Nhớ…

Đầu năm nhớ Má, nhớ Ba
Nhớ Anh, nhớ Chị…
Nhớ xa, nhớ gần…
Nhớ chi cho dạ tần ngần
Xuân như còn đó mà bâng khuâng lòng.

Tú_Yên
(Mùng 8 Tết Kỷ Hợi/12-02-2019)

Vẫn là tâm trạng cũ kỹ của mấy mươi năm về trước.
Ngày xưa cũng vậy.
Bây giờ cũng vậy…
Những ngày sau Tết luôn làm mình cảm thấy trống vắng và rất nhiều những ưu tư.

Không hiểu tại sao!?
Trong khi thiên hạ vẫn còn đua nhau rong chơi với tất cả sự phấn khởi trong lòng. Họ du Xuân khắp nơi một cách thong dong nhàn hạ – vui như chưa bao giờ được vui – để cố tận hưởng cho thật nhiều những hương vị của cuộc đời…
Thì mình lại thấy như đang thiếu thiếu một điều gì đó trong tận cùng tâm tưởng…!

Ngẫm ra…hình như ngày xưa được vui nhiều hơn bây giờ thì phải?

Nhớ cái thời “Học làm Thầy” với biết bao thân thiết, thương yêu mà bạn học lúc nào cũng ân cần dành cho.Nhớ những buổi dã ngoại của lớp – những ngày Lễ hội của trường – nơi mà mình đã miệt mài với biết bao ước mơ của một thời “Giáo Sinh Sư phạm”…
Nhớ nhỏ bạn Tuyết Lang luôn nhiệt tình cùng mình vòng vo trên những con đường đầy cây xanh ở Vĩnh Long mỗi khi hai đứa thấy muốn loanh quanh đâu đó.
Nhớ lần hai đứa bẻ trộm xoài trong chùa giữa thanh thiên bạch nhật.
Nói “trộm” cho “oai” chứ thật ra thì “xoài chùa” chẳng ai buồn động đến…
Cho nên được mình hái là “đạt yêu cầu phục vụ chúng sinh” rồi.

cuoilan cuoilan cuoilan cuoilan cuoilan cuoilan cuoilan cuoilan cuoilan cuoilan

Nhớ những đứa em kết nghĩa của trường Thủ Khoa Huân với những lần họp mặt nấu xôi, nấu cháo…
Thực ra thì là tụi nó nấu – còn mình thì…ăn.
Không hiểu sao ngày xưa mình dở ơi là dở luôn.
Ra vẻ đàn chị nên tranh phần làm gà…
Rốt cuộc thì bé Tánh phải làm lại vì mọi thứ dường như cứ…y nguyên.

botay laugh laugh

Những ngày của xưa.
Đã rất xa mà vẫn hiện rõ mồn một như vừa mới hôm qua
Giờ nầy không biết tụi nó ra sao – ai còn…ai mất…?

Nghĩ đến chợt thấy se lòng gì đâu!

Những năm tháng sau nầy thì cái nhớ dường như đong đầy hơn lên.

Nhớ chồng thêm nhớ…

Nhớ 
Ba, Má.
Nhớ Anh, Chị, Em…
Bây giờ chẳng còn một ai.

Ngày Tết nhìn lại…chỉ mình với mình – hiu quạnh đến tội!!

Một thời đã mịt mù, đã xa khuất mà cứ đầy ăm ắp trong ngăn buồn tiềm thức.
Không thể nào quên dù mình vẫn luôn tự dặn lòng “đừng nhớ nữa”


Ngoài kia trời vẫn còn Xuân
Mà trong tôi lại trào dâng lắm điều…
Thế gian vui ít – buồn nhiều?

Làm cho năm tháng hắt hiu – u hoài.

Phố xá còn nguyên hơi hướm mùa Xuân.
Muôn hoa vẫn còn tươi màu rực rỡ.

Nhưng sao lòng mình lại cứ lao chao những niềm nhớ thương quay quắt không thể nào nguôi?

Hơn 10 năm rồi
Mình đã loanh quanh khắp cùng vùng trời hư ảo với biết bao mơ ước của thuở thiếu thời…

Cũng có điều mong đợi rất nhỏ nhoi mà cho đến tân bây giờ vẫn chưa trở thành hiện thực: là ước muốn có được một người bạn thực sự – một người bạn thực sự hiểu mình để có thể sẻ chia mọi khuất lấp nặng nề của nghĩ suy và trăn trở…
Vậy mà với ngần ấy ngàn ngày…

Đã đi quá nửa cuộc đời
Vẫn không có được một người tâm giao.

Có phải vì mình quá vô duyên?
Có phải vì mình quá khó khăn trong vô vàn chọn lựa giữa biết bao người đã được gắn cái nhãn mác rất ngọt ngào: “bạn bè”?!
Hay tất cả chỉ vì mình không biết trang bị cho chính mình những chiếc mặt nạ nhiều màu sắc…để có thể dấn thân…để có thể hòa mình vào một vùng trời đầy dẫy những chông gai và gút mắc?

Thật ra…
Mình cũng có vài người được gọi là “thâm giao” – nhưng lại chẳng thể tâm sự được gì với “cái tôi” quá siêu việt của họ.


Cho nên đôi khi…người được gọi là “bạn chí cốt” cũng chỉ có thể tâm sự được những điều vô tội vạ mà thôi.
Đừng dại dột mà dốc hết lòng mình - để rồi thay gì nhận được những lời an ủi, đồng cảm...những cử chỉ thân ái, nhiệt thành...
thì điều hiển hiện trước tiên sẽ chỉ là cái thái độ khinh thường và ánh mắt như rằng: “sao mầy dở quá vậy – không bản lĩnh gì hết.”

Thế gian muôn sự khó lường
Làm sao biết được tỏ tường…giả_chân?
Làm sao để gọi là “thân”
Khi đa đoan cứ…muôn phần – đa đoan.

Lụi hụi…mới đó thôi mà giờ đã hết Tết rồi.

Những ngày đầu năm mới
Tôi mở lòng tôi ra
Lan man cùng con chữ
Qua câu vần thiết tha.

Không thể trải lòng cùng ai.
Mà Win với Boy thì chỉ có thể nghe chứ không nói năng gì được.

Thôi thì mình nói với mình
Cho lòng nhẹ bớt u tình đa mang
Cho đời lại bước sang trang…
Được như làn gió lang thang giữa trời.

Chỉ là những vụn vằn của liên tưởng
Chỉ là chút khắc khoải của tâm tư
Chỉ là hình như…hình như…

Vẫn còn một đoạn đường đang chờ phía trước.
Cơm, áo, gạo tiền – cuộc sống an nhàn, đầy đủ nên chẳng có gì phải lo.
Con cái thảnh thơi, sung túc nên chẳng có gì để nghĩ.
Những gì cần làm như đã từng mơ ước thì cũng đã làm xong hết rồi.

Vậy thì: Tôi ơi! 

Cứ vui cho hết một ngày
Một ngày qua mất.
Một ngày…

Ngày qua.

...


Dẫu sao thì khi đã nói ra được hết những gì chất chứa trong bộ não quá phức tạp của mình thì mình đã thấy nhẹ lòng hơn rồi.
Sẽ không nhớ gì nữa hết.
Nhất định vậy.

Tú_Yên
(Mùng 8 Tết Kỷ Hợi/12-02-2019)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét