Thứ Tư, 23 tháng 1, 2019

Lan man...ngày giáp Tết



Hơn chục ngày nữa là Tết Nguyên Đán rồi.

Vậy là một năm nữa sẽ lại qua đi.
Cho dù có rất muốn níu lại, thì thời gian cũng chẳng thể nào ngừng!

Cứ mỗi năm qua đi thì mình lại già thêm một chút.
Mặc kệ mình có thấy nuối tiếc một thời đã rất xa thì tuổi đời vẫn thế mà chồng chất.


Một tuổi – rồi lại một tuổi…
Nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy gì – thì mình vẫn nhận ra mái tóc đen óng ngày nào đã nhuốm màu sương tuyết.

Rất nhiều người…
Chắc đã luôn cảm thấy hụt hẫng vì cái sự thật rất phũ phàng(giống như mình?) nên đã luôn mượn sắc màu…để che lấp đi những gì héo úa qua năm dài tháng rộng.
Có phải đó là cách để tự trấn an chính mình – rằng: tôi…vẫn trẻ như xưa (??!!)

Mình thì hơi cù lần một chút (hay có thể nói là quá quê mùa) – nên cứ để như nhiên vậy…mà nhìn.
Cũng có thể là mình luôn nghĩ:
                          Đời như bóng nắng chiều đang xế
                          Cố níu – rồi ra chẳng được gì
                          Thì thôi hãy cứ là cơn gió
                          Đi đến vô cùng…
                          Không tiếc chi.

Hơn mười năm trước đã có lúc mình từng ao ước: với hoàn cảnh và cuộc sống hiện tại, với trí tuệ và kinh nghiệm sống tích lũy qua những thăng trầm…
Mình lại mong được là mình của tuổi hai mươi đầy mộng mơ, đầy niềm vui, đầy tin yêu hy vọng và trong sáng đến vô cùng.

Chắc là mình đã quá tham lam khi ước ao điều không tưởng.
Cho nên có phải vì vậy mà niềm mơ cứ đeo đẵng trong trí cho đến tận hôm nay?!
Ước ao thì mãi chỉ là ước ao – sẽ không bao giờ thành sự thật.

Mơ xưa cứ mãi đầy tâm trí
Thất vọng tràn dâng đến tự giờ
Chắt chiu tôi ghép từng con chữ
Thành kỷ niệm buồn qua áng thơ.

Mấy hôm trước tự dưng thấy lại tấm ảnh cũ – nhìn không ra…luôn.
Nhưng hơi lạ là mình lại chẳng cảm thấy buồn.

Bây giờ thì mình không mơ không mộng gì nữa.
Cứ sống như cỏ cây, như hoa, lá…

– Bình thản.
– An nhiên.
– Không ưu phiền.
– Không áo nảo…

Mọi sự vật trên thế gian đều theo qui luật: một thời rực rỡ, huy hoàng thì lại đến một thời úa tàn, lem luốc…

Cứ sống như những loài thảo mộc
– Không suy tư
– Không tiếc nuối
– Không cần nghĩ đến ngày mai

Tất cả đều rất thật, rất tự do tự tại.
Cho đến một lúc nào đó…cứ thế bình yên mà hóa thành tro bụi.

                            Lâm râm…nguyện Chú Vô thường
                            Hóa thân tro bụi cúng dường trần gian.



                       Một đời thấp thoáng qua nhanh
                       Thời gian trôi mãi để dành được đâu.


Năm cũ qua đi.

Năm mới lại đến.

Hãy thanh thản mà sống – một ngày như mọi ngày.
Vậy đi tôi ơi!

Tú_Yên

* Trà Vinh, một chiều cuối năm
(23-01-2019/ 18 tháng chạp Mậu Tuất)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét