Thứ Tư, 28 tháng 3, 2018

Xin lỗi nỗi buồn

Chỉ là giảm stress bằng thơ
Cho quên đi những bơ vơ cõi người
bg2

Tưởng rằng đã quên – không nhớ
Nào dè cứ nhớ – không quên
Cuộc đời – quên quên…nhớ nhớ
Rồi thành nỗi buồn mông mênh.



Xin lỗi nỗi buồn

Xin lỗi nỗi buồn đeo đẵng mấy mươi năm
Làm đắng chát giết đi mầm cuộc sống
Ngõ cụt tối tăm dẫu ngoài kia rất rộng
Để tao với mầy cứ phải dựa vào nhau!

Cũng muốn kêu trời – mà trời lại ở quá cao
Nên âm vọng lời than chẳng thể nào thấu tỏ 
Hoa muôn sắc với đủ màu vàng, xanh, tím, đỏ…
Sao buồn mầy lại chỉ phủ toàn đen?

Giữa triệu triệu người biết ai thực sự thân quen
Ai hiểu được…và ai không hiểu được
Bao nỗi xót xa như bám theo từ kiếp trước
Chắc chính là mầy 
Chính mầy đó – buồn ơi!

Xin lỗi nỗi buồn
Tao bỏ cuộc – không chơi
Không đi nữa giữa dòng đời điên đảo
Chỉ muốn tìm về thời nguyên sơ thơm thảo
Xin vĩnh biệt mầy.
Vĩnh biệt nhé – buồn ơi!

Tú_Yên
(28-03-2018)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét