"Cây chen núi – núi lên cao lồng lộng
Tượng lấn trời – trời mãi rộng bao la"
(RDinh)
Bên góc luân hồi
Lãng đãng trên cao – mây màu nguyên thủy
Khúc Cổ Cầm vạn kỷ mãi ngân nga
Dải Ngân hà xa tít tắp – xa
Trời bất tận – núi bao la vách núi.
Cứ ngỡ trẻ mà Sao nghìn vạn tuổi
Tưởng rằng già, nhưng nông nổi – vẫn trăng
Thoáng trên cao nghiêng nghiêng bóng chị hằng
Gần dưới đất – đất lặng thầm cùng đất.
Chỉ là thế mà nhân sinh tất bật
Chỉ vậy mà lại cao ngất đa đoan
Dăm ba điều mơ ước cứ lụi tàn
Mong đi hết nẻo trần hoàn mệt mỏi.
Nhìn trời rộng – lòng âm thầm tự hỏi
“Kiếp con người là sáng_tối – phải không ?
Bước chân đời bao thuở hết long đong ?
Khi cuộc thế chỉ: được…không…có thể…?”
Mãn nguyệt
Tàn phong
Nhân hòa dâu bể
Bên góc luân hồi…kể lể chuyện xưa, sau.
Tú_Yên
(24-10-2016)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét