Tự dưng nghĩ cũng tức cười
Thiên: Trời
Địa: Đất
Nhân: Người
và: Ta
Có thần thánh
có quỷ ma
Lại thêm rác rưởi…ngọc ngà…và thơ
Thơ thì viết để ươm mơ
Rác rưởi: đổ bỏ
Ngọc - ơ…để dành.
Tú_Yên
(04-01-2010)
Tự dưng
Tự dưng thấy dạ nao nao
Ước cho trời thấp…đất cao - thình lình
Mây trời ngũ sắc lung linh
Ta gom làm võng, một mình ngồi ru
À ơi… một thoáng hương Thu
Đóa Quỳnh e ấp, ôn nhu tự giờ…?
Bỗng nhiên Ta muốn làm thơ
Gửi theo mùa bão chút chờ – mong manh.
Tự dưng
Tự dưng Ta thấy ghét ta
Cứ hay mơ mộng, la đà trời trăng
Chuyện gì cũng cứ băn khoăn
Nhìn người ta mếu – lại…nhăn răng…cười.
Tự dưng
Tự dưng thấy nhức cái đầu
Thấy hoa cả mắt, thấy rầu…thấy lo
Ăn hoài mà lại hổng no
Ngủ mài miệt vẫn ốm o gầy mòn
Tự dưng
Tự dưng làm biếng quá trời
Biếng ăn
biếng nói
biếng cười
biếng nghe
Lặng trông đom đóm lập loè
Ông trăng dường cũng ngủ phè - mất tiêu.
(05-01-2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét