Nhãn
- *- Những tập thơ
- 1- Tập thơ "Thoáng phù vân"
- 2- Truyện thơ "Cháu của Bà"
- 3- Duy Anh vẽ
- 4- Tập thơ "Bà và Cháu"
- 5- Truyện thơ "Lời cho Mây"
- 6- Bóng Tà huy
- 6- Xin chút yên bình
- 7- Truyện thơ "Lời của Gió"
- 8- Giảm stress bằng thơ
- 9- Nói dóc chơi
- Ảnh
- Ẩm thực
- Biên khảo
- Buồn
- Cảm nhận thơ
- Câu Đối
- Chùm thơ
- Chùm thơ "Có lẽ..."
- Con Chó Vện
- Đọc thơ Sáng tác
- Góc nhỏ yêu thương
- Hát một mình
- Hoa Dừa trắng - Ảnh & Thơ
- Hoa nhà Tôi
- Lời muốn nói
- Một góc Quê Hương
- Một thời để nhớ
- Mùa Thu
- Mùa Xuân
- Mưa
- Nắng
- Nghiệm khúc
- Như Làn Gió
- Nói chuyện một mình
- Quê hương
- Sáng tác theo nội dung yêu cầu
- Tản mạn
- Thi tập "Chỉ là...Tình thơ"
- Thơ Cảm tác...
- Thơ cho Chị
- Thơ cho Người...
- Thơ ĐỐ
- Thơ Haiku
- Thơ Tranh
- Thơ Tú_Yên phổ Nhạc
- Thơ_Đời
- Thơ_Hoa
- Tình thơ
- Tình thơ Phi Khanh
- Trăng
- Truyện thơ
- Tú_Yên vẽ
- Văn
- Vidéo
- Viết cho Cháu
- Viết cho Con
- Vu vơ luật Đường
- Vu vơ Tình thơ
- WinWin nhà Tôi
- Xương Rồng Bát Tiên
Thứ Năm, 3 tháng 3, 2016
Tình thơ Phi Khanh
Người tình đất Vĩnh
Mấy năm rồi - hỡi người yêu đất Vĩnh
Càng gần nhau thì càng thấy cô đơn
Tôi yếu đuối như loài hoa Mắc Cở
Nếu đau thương chỉ xếp lá lặng buồn
Ngày nắng gió đưa tôi về xứ lạ
Đã thấy cô đơn tự những bước đầu
Bởi định mệnh ném vào đời sớm quá
Xa nhau rồi, tôi còn ngỡ chiêm bao.
Buổi chia tay thấy lòng buồn vô hạn
Tôi u sầu - trời đất cũng buồn theo
Và từ đó tôi bắt đầu cuộc sống
Thật huy hoàng mà cũng lắm thương đau.
Người có hiểu - sau bao lần gục khóc
Tôi bơ vơ…vì biết chẳng còn nhau.
Kể từ đó, tôi sống đời kẻ khác
Quên đời mình trong nỗi nhớ cô đơn
Bụi phấn mỏng mà lâu ngày tích luỹ
Đủ xây đời tôi một nấm mộ buồn.
Đành nấn ná trên chổ ngồi chóng mặt
Đến bây giờ không lẽ bỏ ra đi
Mà ở lại lòng sẽ buồn vô kể
Như gió đưa…hoa Sao rụng - ích gì !
Chắc sẽ nói bằng lời người cô lẻ
Như vầng trăng hấp hối giữa sương mù
Đốt cháy tuổi đời bằng bao diêm nhỏ
Soi trong đêm - chỉ trơ trọi bóng mình
...
Mấy năm rồi - hỡi người yêu đất Vĩnh
Càng nhớ thương lòng càng thấy cô đơn
Tôi sống nốt, xong quãng đời còn lại
Trả hết cho ai một món nợ buồn.
_Phi Khanh_
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét