Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

Một trăm ngày













Mới thôi
Đã một trăm ngày
Tháng năm dường cũng chẳng dài là bao
Gió lùa cành Sậy lao xao
Cái ao xưa đã thay màu tiêu sơ.

Chị ơi !
Thơ vẫn là thơ
Mà sao con chữ lại ngơ ngẩn buồn ?
Từ khi…
Diều đứt.
Dây buông.
Thì sông cứ nhớ cội nguồn thuở xưa.

Thời gian
Là nắng
Là mưa
Là đêm đến sáng
Là trưa với chiều
Thế mà ngọn nến hắt hiu
Làm cho di ảnh đượm nhiều xanh xao.

Chị ơi !
Ngày vẫn qua mau
Và em – mãi ngóng…vì Sao – lạc đường.

Tú_Yên
(08-04-2015/100 ngày của Chị)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét