Thứ Ba, 14 tháng 4, 2015

Nghèo !

Nghèo là cái tội - phải không ?
Đẩy đưa ta lạc giữa dòng trầm luân.



Nhà Tôi nghèo
Chỉ có tấm lòng làm của
Gửi cho đời ngàn thuở chẳng hề vơi
Không gian mơ hồ
Từng bước nhỏ rong chơi
Bao năm tháng vẫn chưa gặp người tri kỷ.

Khoảng cách mỏng manh mà nhọc nhằn nếp nghĩ
Đời lắm lọc lừa
Giả dối
Điêu ngoa ?
Chẳng bao giờ Ta lại chính là Ta
Luôn lạc lõng khi giấc mơ ngà đổ vỡ.

Nhà Tôi nghèo
Mái tranh đơn sơ, tạm bợ
Đở nắng, che mưa qua những tháng năm dài
Lắm nhọc nhằn
Tay vẫn trắng bàn tay
Bao mơ ước chỉ là mây bay, gió thoảng.

Nhà Tôi nghèo
Nên nghĩa_nhân đứt đoạn
Hồn buông rơi vào khoảng trống không mùa
Chiêm nghiệm cuộc đời: được_mất, thắng_thua
Danh với lợi: là sóng lùa biển cả ?


Ta đứng giữa ngã ba đường quen_lạ
Đi về đâu để thấy một niềm tin ?
Phương trời nào le lói ánh bình minh ?
Đời không ngõ cho riêng mình - có lẽ ?

Tú_Yên

(07-04-2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét