Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

Còn đâu một mảnh Trăng quê ?

Nơi loài người trú ngụ
Trong vô tình cơn lũ lại cuốn qua
Mảnh tường vôi vụn vỡ
Xiêu đổ mái nhà
Mắt nhòa lệ hay là mưa đấy nhỉ ?!

Nắng
Gió
Bão bùng...
Xoay vòng hàng thiên niên kỷ
Chẳng hiền hòa mà hung hãn cứ dần lên
Cho nơi loài người trú ngụ bỗng chợt chông chênh
Đất sụp xuống
Cánh tay nào chới với ?

Tháng ngày trôi...
Lặng lờ theo Xuân mới
Hay lạnh lùng, cay nghiệt giữa cuồng giông ?

Mùa mưa về
Nước lũ cuộn dòng
Cho mắt em thơ chợt bàng hoàng thảng thốt !

Cây xanh xưa nay không còn tươi tốt
Cũng chẳng còn che rợp mát đường qua
Bởi bão giông làm nghiêng ngả đó mà
Đời bỗng chốc vỡ oà trong tiếng nấc.

Nơi ta sống vẫn là vùng đất thật
Thế thì sao cuồng nộ cứ theo về ?
...

Còn đâu một mảnh trăng quê
Êm êm con sóng vỗ về bờ xa ?

Tú_Yên

(10-11-2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét