Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2015

Thơ em viết

Thơ em viết giữa đêm trường tĩnh mịch
Nỗi mơ hoài rơi vỡ chốn hư không.
Đêm Hạ buồn nào đâu đã là Đông ?
Mà nghe buốt từng câu_từ_con chữ

Thơ em viết.
Viết rồi em vẫn giữ
Mãi muôn đời do dự để rồi...thôi
Đâu là anh trong ảo ảnh xa xôi
Và em nữa - chỉ mơ hồ...
Đành vậy !

Thơ em viết...
Có bao giờ anh thấy ?
Chẳng gửi mà
Sẽ chẳng gửi bao giờ
Một trời mơ
Một trời mộng
...Trời thơ
Em vẫn cất để dành riêng em đó.

Em là mong manh
Mong manh làn gió
Giữa tầng không hiu quạnh với vầng trăng
Gió màu gì - anh có biết hay chăng ?
Có ngoan ngoãn trong vòng tay ai khép ?

Đời rộng thênh thang,
Sao góc riêng em nhỏ hẹp
Chẳng là gì khi ta mãi xa xôi

Đâu là anh giữa lồng lộng trùng khơi
Để em phải gọi mòn hơi, khản giọng.

Vẫn là em - một mình mình cùng bóng
Vẫn là em.
Trong khoảng trống mù tăm
Đợi chờ gì...
Mà đợi mãi trăm năm ?

Tú_Yên

(10-03-2009)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét