Thứ Hai, 24 tháng 6, 2024

Lan man...

 












Lan man...

                 * Những điều muốn nói…

17 năm lang thang trên không gian mạng
Tôi cảm nhận được rất nhiều điều: vui có…buồn có…

Và điều làm Tôi băn khoăn nhất…xót xa nhất – chính là những bài viết về tâm sự, về nỗi lòng của những bà mẹ già…

– Ngày Con còn bé thì trong mắt của Con: Mẹ là tất cả.
– Con lớn khôn rồi: Mẹ chỉ còn là gánh nặng bên đời.

Ngày lại, ngày qua: âm thầm…lặng lẽ…
Mẹ cứ thế mà sống…
– Mẹ lạc lõng ngay giữa ngôi nhà mà mình đã một đời cố công vun vén gầy dựng.
– Mẹ thấy mình thật vô dụng, thật dư thừa trong mắt nhìn của con cái mà Mẹ đã hết lòng yêu thương

Mỗi ngày…
Mẹ sống…và chờ đợi…
               – Chờ một lời thăm
               – Đợi một tiếng chào

Chỉ là vậy mà lại luôn khó khăn đến vô vàn!



Ngẫm rồi buồn…
              – Cái buồn đậm sâu.
              – Cái buồn thấm thía.

Để rồi Tôi nhận ra rằng: Tất cả những gì tốt đẹp nhất mà người Mẹ CHO đi – chỉ như một hạt muối nhỏ nhoi bỏ vào lòng biển rộng sâu thẳm, tối tăm và…vô cảm!


LƯỢM MÓT TÌNH THÂN!
                (Viết thay tâm sự…)

Có những điều khi không dám nói ra
Nó gậm nhấm làm lòng ta đau xót
Con thơ bé – Mẹ là viên kẹo ngọt
Khi tuổi già: Mẹ lượm mót tình thân.

Có những điều luôn làm dạ bâng khuâng
“Tình của Mẹ vạn lần không thay đổi
Mà sao Con lại làm đời bối rối?
Khi mang về biết bao nỗi đau – đau!”

Chữ Hiếu bây giờ là vậy đó hay sao?!



Tú_Yên
(Một ngày buồn hơn những ngày buồn! /24-06-2024)


* Ảnh: Hoa nhà Tôi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét