Nhớ anh - con chữ chợt buồn
Như mùa Đông xám trời tuôn mưa phùn
Trăng tàn làm cảnh mông lung
Có ngôi Sao lạc – lạc vùng hư vô.
Nhớ anh - sóng chẳng đùa xô
Xác xơ chiếc lá vàng khô cuối cùng
Đường xa – đồi núi chập chùng
Bước chân lạc nẻo trùng phùng – ô hay!
Nhớ anh - thơ cũng lạc loài
Bơ vơ rơi giữa mệt nhoài nhớ thương
Đêm tàn níu bóng tiêu tương
Vắng anh nên chữ vấn vương (nhớ người).
Tú_Yên
(12-12-2017)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét